Còn về phần làm việc gì thì đã không còn quan trọng nữa rồi.
Kể từ 5 năm trước, khi anh tự ý vượt biên để trả thù cho các anh em trong Lang Nha, và cuối cùng bị tòa án phán 5 năm trong ngục, thì Vu Kiệt đã nghĩ thoáng hơn về cuộc sống này rồi.
Anh đến Giang Thành ngoài việc đoàn tụ với anh cả, thì còn để báo tin các anh em trong Lang Nha đã chết trên chiến trường cho vợ con bọn họ ở Giang Thành biết.
Anh muốn cho vợ của Vương San biết rằng, chồng cô ấy chính là một anh hùng, chồng cô ấy đã hy sinh vì anh em, cũng là niềm tự hào của tổ chức đánh thuê Lang Nha!
Khoảng nửa giờ sau, Vu Sơn chở anh đến một tòa nhà sang trọng.
Đây là tập đoàn châu báu nhà họ Cao!
“Thế nào, khí thế không!”, Vu Sơn nói một cách đầy tự hào.
Vu Kiệt ngẩng đầu lên, anh hơi kinh ngạc: "Đây là công ty của nhà chị dâu hả?"
"Ừ, tập đoàn trang sức vô cùng nổi tiếng, anh không nói dối cậu đâu! Chỉ cần có anh ở đây, thì thành phố Giang Thành này sẽ có chỗ cho cậu đứng!"
Vu Kiệt cười nhẹ: "Cảm ơn anh!"
"Haiz, anh đã nói không cần cảm ơn mà, nếu cậu nói thêm một câu cảm ơn nữa thì anh sẽ giận thật đấy!"
Vu Sơn giả vờ tức giận cau mày.
"Được! Vậy em sẽ không cảm ơn anh nữa!"
"Như thế mới phải chứ, nào, để anh đưa cậu vào".
Nói xong thì Vu Sơn dẫn anh đi vào tòa nhà, sau đó đến phòng nhân sự ở tầng bốn.
Vừa bước vào cửa thì làn gió điều hòa se lạnh đã ập tới, đây chắc chắn là liều thuốc cứu mạng trong mùa hè nóng nực này, cảm giác vô cùng sảng khoái.
"Này, đây không phải là ông chồng vô dụng của giám đốc Cao hả? Tại sao anh ta lại đến đây?"
"Tôi cũng không biết, anh ta dẫn theo một thằng nhóc khố rách áo ôm đến đây, đừng nói cũng là dân quê đấy chứ!"
"Có thể lắm, nhìn bộ dạng như nhà quê lên phố thế kia, đúng là ô nhiễm không khí".
Xung quanh có những bình luận khó coi vang lên.
Vu Sơn chỉ mải tìm văn phòng làm thủ tục nhận chức cho em trai nên không để ý, nhưng Vu Kiệt lại nghe rõ mồn một.
Tên ở rể...
Vô dụng!
Anh nắm chặt tay lại, thầm thở dài trong lòng, tuy rằng nhà họ Vu bọn họ xuất thân là nông dân, nhưng bố mẹ trước khi mất đã nói, là người phải biết ngẩng cao đầu, tại sao anh cả…lại đi ở rể chứ!
Thôi bỏ đi.
Vu Kiệt không muốn nói nhiều, có thể anh cả rất yêu chị dâu?
Hai người bọn họ cũng đã sinh được một cô con gái rồi, anh lắm chuyện cũng không tốt.
"Này, vào đi! Vu Kiệt...", trong phòng làm việc, một người phụ nữ mặc váy đen thờ ơ bước ra.
"Vâng".
Vu Kiệt gật đầu rồi bước vào văn phòng.
"Nào, để anh giới thiệu với cậu, đây là người đẹp top 10 của tập đoàn chúng ta, tổng giám đốc bộ phận nhân sự Lộ..."
"Không cần giới thiệu, tôi không có hứng thú với em trai anh, làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh đi? Đây là hợp đồng, điền xong thì đi ký túc xá nhân viên lấy chìa khóa, thứ hai tuần sau đi làm", vẻ mặt của Lộ Tinh Hàn lạnh lùng, giọng điệu của cô ta cũng tràn đầy vẻ khinh thường.
"À...", tình cảnh có chút khó xử.
Vu Sơn gãi sau đầu: "Giám đốc Lộ, nể mặt tôi được không, đây là em trai tôi..."
"Anh? Anh có mặt mũi ấy hả? Nếu không phải chủ tịch chọn anh làm con rể ở rể, thì anh nghĩ tưởng bản thân có thể làm giám đốc bộ phận hậu cần à, còn muốn nhét người nhà vào nữa chứ? Tôi đưa cho anh hợp đồng này là đã nể mặt lắm rồi, không thích điền thì thôi! "
Sau đó Lộ Tinh Hàn lấy ra một cây bút rồi ném tới trước mặt Vu Kiệt.
"Chuyện này..."
Quá mất mặt rồi!
Sắc mặt Vu Sơn xanh mét.
Anh ta giận mà không dám nói, đây chính là nỗi phiền muộn của người ở rể!
Vu Kiệt nhìn anh trai mình như vậy thì cảm thấy không thoải mái, anh nói: "Không sao đâu, anh cả, giám đốc Lộ thân phận cao quý. Dạng tôm tép như em không làm quen được cũng không sao. Em điền vào bản hợp đồng thì sau này anh em chúng ta có thể sống cùng nhau rồi".
“Biết thế là tốt, dân quê thì nên biết vị trí của mình, không phải ai cũng có thể trèo cao đâu”, Lộ Tinh Hàn lạnh lùng nói.
Vu Kiệt cũng lười để ý, đúng là loại mắt cao hơn đầu, nếu không phải sợ xấu mặt anh cả thì anh nhất định sẽ ném bản hợp đồng này vào mặt cô ta rồi!
Anh thầm quyết định trong tương lai cũng sẽ giúp anh cả tạo dựng uy thế.
Lúc nào cũng luôn mồm tên ở rể, đúng là khó nghe!
Anh cầm bút đen lên điền vào bản hợp đồng, sau đó đi ra ngoài.
Vu Sơn bước ra theo, đi tới hành lang.
"Em trai, tính tình giám đốc Lộ rất thẳng thẳng, cậu đừng để trong lòng".
“Em biết, anh à, làm phiền anh rồi, em không quan tâm đâu!”, là đệ tử thân truyền của võ sư và thánh y, nên Vu Kiệt cũng không thèm tính toán với người thường.
"Được rồi, thứ hai tuần sau cậu đi làm, còn mấy ngày nữa thôi, buổi tối anh dẫn cậu đi ăn cơm, mấy ngày nữa anh sẽ đưa cậu đi chơi".
“Không được, em phải đi thăm mấy người bạn cũ, có việc gì thì em sẽ báo cho anh”, Vu Kiệt từ chối.
"Vậy cũng được! Anh... anh không quấy rầy cậu nữa. Ký túc xá nhân viên ở ngay phía sau. Cậu đánh một giấc ngon lành đi. Nếu đói thì gọi cho anh biết không?".
"Vâng!"
Nói xong thì Vu Sơn quay người đi, không hiểu sao anh lại nhìn thấy vẻ cô đơn từ bóng lưng đó.
Là anh cả, Vu Sơn vốn muốn đưa Vu Kiệt đi chơi đó đây, gặp gỡ mấy vài ông lớn, nhưng không ngờ vì thân phận ở rể của anh ta mà em trai lại bị coi thường. Vu Sơn cảm thấy rất bất lực và tội lỗi, nhưng anh ta cũng không thể làm được gì.
Có lẽ đây là nỗi đau của một người trưởng thành đang tuổi 30 nhưng vẫn chưa có được tiền đồ rộng mở!
Vu Kiệt không nghĩ nhiều, anh nhớ tới phong thư giới thiệu mà đại ca đã đưa cho, buổi chiều anh muốn đến thăm một cao nhân đã về hưu, nhân tiện nhờ ông ta tìm thử tung tích người vợ đã thất lạc của Vương Tam.
Nghĩ đến đó thì anh cũng xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi thì phòng nhân sự cũng đón tiếp một anh chàng đẹp trai mặc vest đi giày da.
Lãnh Trầm đi ngang qua Vu Kiệt, ánh mắt anh ta đánh giá trên người anh một vòng, sau đó có chút cảm khái, phòng nhân sự sao lại tuyển loại tầm thường như thế này chứ?
Anh ta cau mày bước vào văn phòng của Lộ Tinh Hàn.
"Anh Lãnh, anh tới rồi, anh tới đây gặp giám đốc Cao đúng không! Để tôi hẹn giúp anh!"
"Không cần, tôi vừa đi gặp Vũ Xương, cô ấy không có ở đó, nên tôi tới nhờ cô hẹn lịch ngày mai giúp tôi, buổi chiều tôi phải đi thăm một cao nhân!"
Lộ Tinh Hàn gật đầu: "Được rồi, anh Lãnh, để tôi hẹn lịch giúp anh, đã hẹn xong rồi!"
"Cảm ơn, nhân tiện người đi ra ngoài vừa rồi là...", Lãnh Trầm hỏi.
"Ồ, một thằng nhóc nhà quê, là em trai của tên ở rể nhà giám đốc Cao chúng ta đó, tên là Vu Kiệt, đi cửa sau để làm nhân viên dọn dẹp. Cái loại nhà quê lên phố ấy mà, tên đó gây chuyện với anh hả?", Lộ Tinh Hàn thận trọng hỏi.
Lãnh Trầm là người của gia tộc đứng thứ hai ở Giang Thành, cậu cả của gia tộc buôn đá quý, thân phận rất cao quý, gần đây lại có quan hệ mật thiết với Cao Vũ Xương.
Công ty có lời đồn rằng anh ta là một trong những người cầu hôn với Cao Vũ Xương.
"Không phải, hóa ra là nhân viên dọn dẹp, tôi hiểu rồi, tôi đi đây, tạm biệt!"
"Chào anh Lãnh, tạm biệt anh!"
...
Một giờ chiều, sau khi giải quyết ổn thỏa thì Vu Kiệt mang theo giấy giới thiệu đi vào khu biệt thự cao cấp ở trung tâm thành phố do quân đội trực tiếp quản lý.
Khi anh mới đến thì Lãnh Trầm cũng lái một chiếc Lamborghini màu xanh lục dừng ở trước cửa.
Anh ta mở cửa xe ra nhìn thấy Vu Kiệt thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tên này không phải là em trai của tên nhà quê ở rể kia sao? Nó làm gì ở đây vậy?"
- ---------------------------