“Mày đã làm rất nhiều chuyện, mày phải trả giá cho tất cả những chuyện đó mới được”.
“Còn mày vừa nói tao đã nghĩ thông gì gì đó, e là mày hiểu nhầm gì rồi”.
Lưu Bát ngây người, hỏi: “Mày…ý mày là sao?”
Vu Kiệt liếc mắt nhìn những dụng cụ tra tấn bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
“Rất đơn giản”.
“Những thứ này đều là đồ cũ mà trước đây tổ chức Đệ Nhất hay dùng, đối với loại người như mày mà nói, chả thấm vào đâu cả”.
“Cho nên tao có vài thủ đoạn, để mày nếm thử, xem mày còn cứng miệng được không”.
Mạc Vãn Phong cũng liếc nhìn những dụng cụ tra tấn kia, sau đó lại vẫy tay một cái.
Hai tên lính gác lập tức cầm lấy những thứ này và bước ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng còn không còn dụng cụ gì nữa.
Lưu Bát nhìn chòng chọc Vu Kiệt đang đứng trước mặt, ánh mắt nghi ngờ.
Hắn ta không biết tại sao Vu Kiệt lại tự tin như vậy.
Hiện tại trong tay Vu Kiệt không có gì cả mà!
Đúng lúc hắn ta đang thắc mắc thì Vu Kiệt bỗng di chuyển.
Anh chầm chậm tiến về trước, không chút khách khí.
Phải biết rằng, người trước mặt đã suýt chút nữa giết chết anh.
Mặc dù anh không biết lúc đó trong phòng bệnh đã xảy ra những chuyện gì.
“Mày phải nghĩ cho kỹ, nếu như tao không vui thì mày vĩnh viễn không thể biết được những chuyện mày muốn biết!”
Lưu Bát chống đỡ không nổi, lập tức quỳ xuống, hai tay siết chặt trên mặt đất.
Sắc mặt hắn ta đột nhiên trắng bệch, hai mắt như đang phun ra lửa, trừng Vu Kiệt.
"Hừ, không ngờ đường đường là Lang Vương, nhưng lại ra tay mạnh như vậy, mày muốn đánh gãy hết xương cốt trên người tao sao?"
Hắn ta lên tiếng khiêu khích, muốn chứng minh bản thân không hề sợ hãi.
.
Danh Sách Chương: