Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đám người đẹp bên cạnh cũng bị tốc độ của Vu Kiệt dọa sợ, suýt nữa đã hét ầm lên.

“Mày! Mày muốn làm gì?”  
Thượng Quan Bắc hoảng sợ hỏi.

“Bốp!”  
Một âm thanh giòn giã vang lên, Vu Kiệt vung tay tát thẳng vào mặt Thượng Quan Bắc ngay trước mặt mọi người, bầu không khí xung quanh chợt im ắng.

Anh lại lần nữa giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Bắc.

“Giờ tao cho mày nói lại một lần nữa, biết hay không?”
Thượng Quan Bắc ôm chặt khuôn mặt đang nóng bừng bừng, như thể bị người khác dùng thanh sắt đỏ dí vào.


Một cơn đau dữ dội từ tim lan ra khắp toàn thân.

Hắn ta ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Vu Kiệt, giờ phút này hắn ta không cam tâm!  
Những người có mặt ở đây cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Vu Kiệt.

“Tên…tên này rốt cuộc là ai! Vậy mà dám ra tay với cậu chủ Thượng Quan!”  
“Thật là chán sống rồi! Không biết lần này cậu chủ Thượng Quan đến đây dẫn theo bao nhiêu vệ sĩ sao!”  
“Thật đáng sợ, e là ngày mai người đàn ông này sẽ không thể sống tiếp nữa rồi”.

“Đúng vậy, người hắn đắc tội chính là cậu chủ Thượng Quan đấy!”  
Mọi người thi nhau bàn tán xôn xao, vẻ mặt ai nấy cũng vô cùng hoảng hốt.

Đầu óc ông Châu choáng váng, suýt chút nữa đã ngất xỉu.


Nếu như vị cậu chủ này bị thương ở trên địa bàn của ông ta, vậy thì chết chắc rồi!  
Thực lực của nhà Thượng Quan, ông ta biết rất rõ!  
“Tên nhóc thối tha kia, mày đợi đấy, mày tiêu đời rồi!”  
“Mày không biết bản thân đã phạm phải sai lầm gì đâu, lo cầu nguyện đi!”  
Đúng lúc này.

Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, sau đó gọi điện thoại cho người bên ngoài.

Nhưng không hề nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

Cuối cùng lúc này ông ta cũng nhận ra, những người đó đã biến mất rồi.

Ông ta vội vàng gọi một cuộc điện thoại khác.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK