Trong văn phòng của tòa nhà ngoại giao, một phút cuối cùng qua đi, trong lòng Hiên Viên Thâm đầy ngạc nhiên.
“Sao vẫn chưa có tin tức gì?”
Ông ta nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía người của tổ chức Đệ Nhất vẫn đang duy trì một tư thế suốt hơn mười phút.
“Chờ một chút, từ từ, chắc chắn sẽ có tin tức!”
“Chờ một chút sao?”
Người đàn ông thu lại cây đao, nhưng không có nghĩa là bỏ qua cho ông ta, giây tiếp theo, trên tay ông ta xuất hiện một cái còng tay.
“Xin lỗi, trong tổ chức Đệ Nhất, không có từ chờ đợi!”
“Không....không được....xin hãy đợi một chút!”, Hiên Viên Thâm vẫn muốn kéo dài thời gian.
Mặc dù xuất thân từ dòng họ Hiên Viên, nhưng từ nhỏ, ông ta đã chịu sự giáo dục vô cùng nghiêm khắc, cuộc sống không hề an nhàn sung sướng, ông ta từng bước từng bước đi lên, hoàn thành mọi nhiêm vụ mà ông cụ giao cho, cứ tưởng vị trí gia chủ tương lai là của mình rồi.
Nhưng không ngờ cuối cùng, khi ba anh em bọn họ lần lượt hoàn thành nhiệm vụ mà ông cụ giao cho, người được kế thừa vị trí gia chủ lại là ông anh cả xoàng xĩnh kia.
Ông ta tức giận nhưng không dám nói gì.
Ông ta vẫn luôn chờ đợi.
Đợi từ khi còn trẻ, đến khi mặt đầy nếp nhăn, đợi cho đến cái tuổi này, đợi đến lúc lão đại phải đối mặt với sự uy hiếp của nhà họ Lý, sắp rơi vào cảnh thất thế, vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ...lại phải chôn vùi nửa đời sau của mình trong nhà lao.
“Không...”, ông ta không cam lòng, không muốn cứ kết thúc như vậy.
“Ông không còn cơ hội nữa rồi”.
Sau khi người đàn ông lạnh lùng nói liền nhanh chóng ra tay, chiếc còng tay màu bạc nhanh như chớp còng hai tay Hiên Viên Thâm lại.
“Đợi một chút, nhất định sẽ có tin tức!”
Ông ta lo lắng hô to, mà ngay khi ông ta vừa dứt lời, bộ đàm dắt bên hông nam nhân liền có âm thanh đến.
“Vừa nhận được tin tức, ông cụ nhà Hiên Viên bị nhồi máu cơ tim, máu chảy ngược vào tâm nhĩ, bây giờ đang được đưa đến bệnh viện, lập lức thu lưới!”
“......”, Hiên Viên Thâm
Người đàn ông sững sờ một lúc, hóa ra là....vào bệnh viện rồi.
“Làm...làm sao có thể?”
“Vào bệnh viện rồi...”
“Không...không....sao lại như thế....điều này làm sao có thể....”
Đây chẳng phải có nghĩa là nửa đời sau của mình...xong rồi!
Rất nhanh, tin tức này đã được truyền khắp thủ đô, là người trấn thủ của nhà Hiên Viên, trong mắt rất nhiều người, ông ta là sự tồn tại không bao giờ có thể bị lật đổ, giống như là vị thần bảo hộ, từ trước đến nay bảo hộ cho nhà Hiên Viên không ngừng phát triển.
Vậy mà...đêm nay!
Người này trong mắt mọi người quyền cao chức trọng, nay lại ngã xuống rồi!
Ông ta cuối cùng cũng ngã xuống rồi
Khi tin tức này được lan truyền khắp thủ đô, một tin tức khác cũng bí mật được lan truyền với tốc độ chóng mặt, khiến tất cả các nhân vật nổi tiếng ở thủ đô cảm thấy kinh ngạc.
Ông lão nhà Hiên Viên lâm bệnh chỉ vì một câu nói của ông cụ Lý
Tôi và những người năm đó cùng nhau gây dựng giang sơn, là để sống vì nhân dân, chứ không phải để nuôi một bầy sâu mọt chỉ biết ăn mà không biết làm. Nếu bọn họ quản lý không tốt thì đổi cho người khác làm. Dù họ Lý tôi đã già, nhưng Lưu Mặc Sinh còn chưa già, tuy súng nặng, dao còn sắc, làm việc cẩn thận, thật sự mang dao tàn sát ở thủ đô này!
Trong vài phút ngắn ngủi, mọi người đều nghe rõ câu nói này,
Trong đó, một số người hiểu rõ chuyện phát sinh ở khách sạn Holy Sky ngày hôm nay, lại nghe ra những ý nghĩa khác nhau từ câu nói đó.
Giống như là những gì mà ông cụ đã nói
“Đây là nhà họ Lý sao?”
“Vài ngày trước, ông cụ Lý đứng trong sân nhà họ Lâm một lúc, viện Thái Tử của nhà họ Lâm liền tuyên bố giải tán vào ngày hôm sau, mà hôm nay, một câu nói ông cụ Lý làm ông cụ nhà Hiên Viên không thể làm gì, mất hết mặt mũi, tức giận đến nỗi phải nhập viện, cõi lòng gia chủ Hiên Viên lập tức sụp đổ!”
“Đây chính là ông cụ Lý à….đã từng là…vị anh hùng!”
Chẳng bao lâu, tin tức này đã lan truyền khắp trong vòng những nhân vật nổi tiếng trong thủ đô.
Trong khách sạn Holy Sky, điện thoại của những người đang vây xem kịch hay lại nhận được tin tức này, ông cụ nhà Hiên Viên nhồi máu cơ tim phải nhập viện, khuôn mặt của mỗi người đều thay đổi.
“Ông cụ nhà Hiên Viên nhập viện rồi…chỉ vì một câu nói của ông cụ Lý…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có cảm giác sẽ liên quan đến nhiều thế lực vậy nhỉ, ngay cả ông cụ Lý cũng góp mặt rồi!”
“Ai nói không phải chứ…tôi cũng rất sửng sốt đây… theo lý mà nói, giải quyết chuyện này không phải rất nhẹ nhàng sao? Sao ông cụ nhà Hiên Viên chưa có động tĩnh gì đã phải nhập viện rồi?”
“Không đúng, chẳng lẽ mấy người không nghĩ, ông cụ nhà Hiên Viên nhập viện rồi, nhà Hiên Viên phải làm thế nào? Giám đốc Thâm phải làm thế nào? Ông ba nhà Hiên Viên phải làm thế nào? Không phải nói…người của tổ chức Đệ Nhất đã ra tay rồi sao? “
“Đúng vậy!”
Trong đám người có người vừa nhắc nhở như thế, lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về Hiên Viên Khánh
Những ánh mắt này, không còn sự kính nể và nịnh bợ như ngày trước nữa, thay vào đó là những ánh mắt tràn ngập sự chế giễu.
Kêu la ầm ĩ đòi trừng trị người ta?
Lại bị người ta cho một bạt tai, khiến vệ sĩ bị phế, bây giờ đến cả ông cụ nhà mình cũng bị làm cho tức giận đến mức phải nhập viện.
Đây chính là cậu ba nhà Hiên Viên, người từng dẫm lên mặt tất cả mọi người mà nhìn đám cậu chủ đây à!
"Không...không…làm sao có thể?"
Cũng vào lúc này, Hiên Viên Khánh cũng từ điện thoại mà xem được tất cả tin tức trong nhóm chat gia đình.
Mặt hắn ta tràn đầy sự kinh hãi, không thể tin được sự thật.
Chỉ một câu nói của ông cụ Lý, làm sao có thể trực tiếp khiến ông nội mình tức giận đến mức nhập viện chứ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Đồng thời, hắn ta cũng ý thức được, ông nội mà nhập viện, vậy bố mình….
“Bíp bíp bíp”
Chuông điện thoại trong túi áo Lâm Dực vang lên, chặt đứt những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Hiên Viên Khánh.
Lâm Dực rút điện thoại ra, nhấn nghe mệnh lệnh của vị lão đại gọi đến.
Sau đó…anh ta đứng thẳng người, phát ra âm thanh vừa vang dội vừa nhức tai.
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, đảm bảo sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không đổ oan cho người tốt và bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào.
“Xin ông yên tâm, Hộ Thành Bộ tuyệt đối không để kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”.
Dứt lời, anh ta cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Như Tuyết, lớn tiếng: “Người đâu, đưa đi!”
“Đưa đi…”, Triệu Như Tuyết ngay lập tức cực kỳ hoảng sợ, đôi mắt mở to nhìn về phía Hiên Viên Khánh: “Chồng ơi….chồng ơi… cứu em… mau cứu em!”
“Cứu cô….cứu thế nào được”
Lấy cái con mẹ gì nữa?
Hiên Viên Khánh hồn bay phách lạc quỳ sụp xuống đất, như mất đi lý trí, hắn ta cúi đầu nhìn nhóm chat gia đình trong điện thoại, quả nhiên lại gửi đến một tin tức như hắn ta dự liệu.
Ngoài ra, tin tức này cũng được gửi cho toàn bộ những nhân vật nổi tiếng ở khắp thủ đô.
Từ bây giờ, thông qua sự đồng ý của tất cả các thành viên dòng chính của nhà Hiên Viên, quyết định trục xuất nghịch tử Hiên Viên Thâm cùng con trai trưởng Hiên Viên Khánh ra khỏi nhà Hiên Viên, gạch tên khỏi gia phả, suốt đời không được bước vào từ đường một bước!”
“Tất cả những gì về Hiên Viên Thâm và Hiên Viên Khánh gây ra đều không liên quan đến nhà Hiên Viên nữa!”
Tin tức phát ra, cả thủ đô đều kinh ngạc.
Mọi người khi xem tin tức này, đều không kìm lòng nổi mà nói: “Định bỏ xe bảo vệ tướng đây à!”
“Xong…xong rồi!”, Hiên Viên Khánh như bị sét đánh, ngây người ra.
Hắn ta chết lặng.
- ---------------------------