Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần Song Hỷ bị đuổi ra ngoài rồi.

Chủ nhiệm Vương cũng vậy.

Về phần những người chủ nhiệm còn lại, ngoại trừ chủ nhiệm Lưu đã mách lẻo lập công thì những người khác đều bị đưa đi, chuẩn bị tiếp nhận điều tra và xử phạt của nhà trường.

Sau khi xử lý những người này xong, Lý Thanh Tùng vội vàng quay người chạy đến trước mặt ba người Mục Tiểu Vũ.

Sau đó, nở nụ cười tươi nói: “Em chính là Mục Tiểu Vũ phải không?”  
Mục Tiểu Vũ ngẩng đầu lên liếc nhìn Vu Kiệt một cái, sau đó lễ phép gật đầu: “Vâng…vâng ạ, hiệu trưởng, chuyện vừa rồi...”  
Không đợi cô bé nói hết câu, Lý Thanh Tùng đã xua tay nói: “Không sao không sao, chuyện vừa nãy không liên quan gì đến em hết, ngược lại, vì sự quản lý không đúng đắn của tôi và sự tham nhũng của cấp dưới khiến mọi người suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi hội trường, mọi người là người bị hại”.

Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất
“Tại đây, tôi muốn thay mặt trường đại học Thủ Đô xin lỗi ba người”.

Nói xong, với tư cách là hiệu trưởng, lúc này Lý Thanh Tùng dường như bỏ đi tất cả những thể diện cao quý, hai tay ép sát bên người, sau đó cúi người chín mươi độ, rất thành khẩn cúi đầu hương về ba người bọn họ.

“Thật sự rất xin lỗi, buổi quyên góp lẽ ra phải là một sự kiện đáng nhớ, nhưng lại khiến mọi người phải chịu oan ức như vậy".


Xin lỗi tất nhiên phải vô cùng có thành ý!  
Mục Tiểu Vũ nào gặp qua những cảnh tượng như vậy, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên nhìn Vu Kiệt: “Anh…chuyện này…chuyện này…”  
Ngược lại Vu Kiệt rất bình tĩnh: “Không sao, đây là lời xin lỗi thích đáng”.

“Vâng…vâng ạ!”  
Nghe thấy Vu Kiệt nói như vậy, sự bất an trong lòng Mục Tiểu Vũ mới dịu xuống phần nào.

Sau đó chỉ nghe thấy Dương Cẩm Tú hỏi: “Vậy giờ chúng tôi có thể tiếp tục tham gia đấu giá rồi sao?”  
“Đương nhiên, đương nhiên là được rồi, tôi sẽ bảo người dẫn chương trình tiếp tục chương trình ngay”, Lý Thanh Tùng vội vàng nói.

“Vâng!”  
…  
Không lâu sau, sau khi Trần Song Hỷ và chủ nhiệm Vương rời đi, dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, cuộc đấu giá trong hội trường đã trở lại trình tự như bình thường.

Cũng bởi vì chuyện vừa xảy ra, những người có mặt ở hội trường bất giác đều chú ý đến nhất cử nhất động của ba người Mục Tiểu Vũ trong suốt cuộc đấu giá, nhiều bậc phụ huynh còn dặn dò những đứa con trai nghịch ngợm của mình không được tùy ý chọc tức Mục Tiểu Vũ, nếu như có thể thì phải làm bạn, nhất định phải làm bạn chứ không được làm kẻ thù.

Bởi vì…  
Một khi trở thành kẻ thù, nếu xảy ra chuyện, cho dù trong nhà có tiền thì cũng không làm được gì cả.

Đương nhiên, sau khi chương trình đấu giá tiếp tục diễn ra, viên đá trong mắt mọi người vô cùng bình thường không có điểm gì đặc biệt kia cũng thành công thuộc về Vu Kiệt, không có ai tranh giành với anh cả.

Sau khi viên đá được đấu giá thành công, một nhân viên ở hậu đài liền bước lên sân khấu, dán nhãn đã bán và số hiệu của người mua là Vu Kiệt lên bề mặt sau đó đưa viên đá đi về phía hậu đài.

Chương trình đấu giá tiếp tục đưa vật phẩm khác lên.

Chỉ là sóng gió cứ như vậy mà kết thúc sao?  
Không!  
Vẫn chưa!  
Đúng lúc người nhân viên kia đi vào hậu đài thì có một ông lão bịt kín mặt xuất hiện ở trong góc tối.

Lúc này, ở hậu đài không có người khác, hầu như tất cả mọi người đều tham gia đấu giá ở phía trước, chỉ có một nhân viên bảo vệ phụ trách những vật phẩm đấu giá mà thôi.

Nhìn viên đá trong tay to hơn lòng bàn tay một chút, người nhân viên không hiểu nổi: "Một viên đá có giá cả trăm triệu, ôi mẹ ơi, nhìn cũng không có gì đặc biệt cho lắm, lẽ nào trong này có giấu thứ gì sao?”  
Khi đi đến trước két sắt, người nhân viên cẩn thận đặt viên đá lên bàn, trong lòng vô cùng tò mò, lấy đèn pin trong túi ra bật đèn lên dọi vào.

Anh ta dọi đèn khắp viên đá quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng thở dài, lắc đầu, cau mày: "Đây không phải là một viên đá bình thường sao?"  
Anh ta lẩm bẩm.

Bất luận là chất liệu bề mặt hay phương hướng đường nét của viên đá này, đều khó có thể nhìn ra điểm đặc biệt, căn bản chỉ là một viên đá bình thường, trong lòng anh ta thầm nghĩ, tùy tiện nhặt một viên đá trên núi còn to hơn và đẹp hơn viên đá này nhiều.


"Hơn nữa hình dạng cũng xấu quá đi.

Mặc dù tôi chỉ là một nhân viên, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo vệ ở đại học Thủ Đô.

Dù chưa từng trải qua nhưng tôi cũng hiểu đại khái, vẫn có thể thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật chứ bộ".

"Nhưng viên đá này xấu chết đi được, nào có cảm giác của một tác phẩm nghệ thuật chứ.

Nhân viên quét dọn ở tòa nhà bên cạnh tùy tiện nặn vài tượng đất sét còn đẹp hơn thế này".

Người nhân viên lẩm bẩm, càng nói càng thấy lạ, nhìn lên nhìn xuống mấy lần rồi mới chịu bỏ cuộc.

Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
“Bỏ đi, có lẽ người họ Vu đó tiền nhiều quá nên không biết làm gì! Dù sao cũng là cháu của vị giám đốc Lý kia, có tiền cũng là chuyện bình thường!”  
“Cũng không biết đám người Myanmar kia có phải là tùy ý ứng phó gửi bừa đến đây không, tôi còn tưởng là cất giấu ngọc phỉ thúy thô màu mỡ gà gì nữa chứ! Sao lại gửi cái thứ này đến đây chứ, một chút ý nghĩa cũng không có”.

“Lãng phí sự mong đợi của tôi, tôi còn tưởng có thể nhìn thấy người mua cắt đôi viên đá này lúc đấu giá thành công nữa chứ!”  
“Haiz”.

Nói đến đó, người nhân viên lấy chìa khóa rồi mở két sắt, lấy một chiếc rương ở trong ra.

“Viên đá này rốt cuộc là gì nhỉ?”  
Anh ta đang chuẩn bị bỏ viên đá vào rương, chuẩn bị đặt vào két sắt.

Nhưng vừa chạm vào viên đá thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Người phàm mắt thịt, làm sao thấy được sự kỳ diệu của đá thần chứ!”  
“Ai?”  
Vừa nghe thấy giọng nói, người nhân viên bỗng trợn tròn mắt, vội vàng đặt viên đá xuống, đưa tay lên thắt lưng.

Đây là hậu đài, là nơi cất giữ vật phẩm đấu giá, trong khoảng thời gian này không ai ngoại trừ anh ta có tư cách đi vào, vì sự an toàn của vật phẩm đấu giá nên trường học đã đặc biệt quy định như vậy.

Nhưng hiện tại lại có người xuất hiện ở đây.

Mục đích là gì, rất rõ ràng!  
Cướp đồ.

Nghĩ đến chuyện này, người nhân viên vội lấy cây côn ở thắt lưng ra, đúng lúc chuẩn bị quay người đánh tới…  

“Bộp!”  
Chỉ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng.

Cùng với một bóng đen vội vàng vụt tắt dưới ánh đèn, người nhân viên…ngã xuống!  
Ngay cả mặt mũi thế nào còn chưa nhìn thấy, cứ như thế…ngã xuống, bất tỉnh nhân sự!  
Đúng lúc anh ta vừa ngất đi thì ông lão xuất hiện ngay sau lưng.

Ánh mắt nghiêm nghị kia liếc nhìn người nhân viên một cái: “Không biết thần vật, hừ, chả trách cả đời chỉ làm bảo vệ”.

“Loại đá thần này cũng xứng để một người phàm đánh giá sao?   
Nói xong, ông ta bước qua người nhân viên kia rồi đi đến trước bàn.

Vừa nhìn thấy viên đá, ánh mắt ông ta liền sáng lên: “Không hổ là vật trong truyền thuyết, chỉ vừa đến gần đã có thể cảm nhận được những luồng khí kình ào ạt trong đó, mạnh mẽ giống như khí kình của một người phong vương”.

“Xem ra ngày mà nhà họ Hạ ta thống lĩnh võ giới không còn xa nữa rồi”.

Nói xong, ông ta nóng lòng lấy một cái túi vải ra, sau khi mở ra thì vội vàng nhét viên đá vào bên trong.

Nhưng…  
Đúng lúc ông ta chuẩn bị kéo chiếc túi lại thì một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

“Đường đường nhà họ Hạ mà cũng đi làm chuyện trộm cắp hèn hạ như vậy sao, thú vị đấy, thật là mở rộng tầm mắt!”  
Xoẹt!  
Hai tay ông lão khựng lại, khẽ cau mày.

“Kẻ nào?”  
Ông ta lập tức hét lên, nỗi bất an trong lòng bỗng dâng lên vùn vụt.

Ông ta là cao thủ hóa kình cấp bốn, mặc dù chưa nhìn thấy bóng dáng đối phương như thế nào, nhưng có thể cảm nhận được!  
Người
.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK