Anh đồng ý đi là vì cháu gái.
Cơ thể Nhã Nhã mang độc lạ, sau khi anh châm cứu thì cũng không để lại tác dụng phụ gì. Nhưng dù sao con bé cũng còn nhỏ, thể chất yếu ớt. Vì để bảo đảm không xảy ra việc gì nên Vu Kiệt quyết định tới đó kiểm tra kỹ lại một lượt.
Hai người đi lên chiếc xe sang trọng của Vu Sơn. Nửa tiếng sau đã tới biệt thự giữa sườn núi của bố mẹ Cao Vũ Xương.
Ở cửa ra vào là những dãy xe sang trọng giá trị xa xỉ, mỗi chiếc ở bên ngoài giá ít nhất cũng phải ba triệu, từ đó có thể thấy được những người lần này được mời tới dự sinh nhật bảy tuổi của Cao Vũ Nhã nhà họ Cao đều là các nhân vật lớn có máu mặt trong các giới.
Vu Kiệt nhìn lướt qua, sau đó đi cùng Vu Sơn vào trong biệt thự.
“Cộc cộc cộc...”, Vu Sơn giơ tay lên gõ cửa vài cái.
Một quản gia đi tới mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Vu Sơn thì ông ta trừng to mắt, lạnh lùng nói: "Sao bây giờ cậu mới đến, trong nhà đang bận rộn luôn tay luôn chân, vậy mà cậu còn chạy ra ngoài?"
Hả?
Đây là quản gia à?
Vu Kiệt nheo mắt lại, dù anh cả có như thế nào đi nữa thì cũng là con rể nhà họ Cao. Mà thân phận và địa vị của quản gia đều thấp hơn Vu Sơn một chút, tại sao ông ta dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh ấy chứ?
Nhưng không ngờ Vu Sơn lại mau chóng tỏ vẻ tươi cười nói: "Xin lỗi quản gia Vương. Tôi đi đón em trai tôi, em ấy vừa tới Giang Thành không bao lâu, tôi dẫn em ấy tới tham gia tiệc sinh nhật Nhã Nhã, thuận tiện học hỏi nhiều thêm".
“Em trai cậu?”
Quản gia Vương liếc mắt nhìn Vu Kiệt: “Là tên lưu manh đã ra tù mà cô chủ nói à?”
“Quản gia Vương, em trai tôi không phải lưu manh, em ấy rất tốt", vẻ mặt Vu Sơn xanh mét nói.
"Hừ, có lưu manh hay không còn phải nghĩ à. Đã từng ngồi tù thì có thể tốt đẹp gì chứ? Tự cậu nhìn rồi làm đi! Nếu như em trai cậu động phải ông lớn nào ở đây, thì không có ai lo giúp cho đâu, đến lúc đó cẩn thận chính cậu cũng phải giọn đồ rồi cuốn xéo đấy".
Quản gia Vương lớn tuổi nên cũng siêu khó tính, sau khi nói xong thì kiêu ngạo xoay người đi vào trong biệt thự.
Mặt Vu Sơn đỏ bừng, bị người làm mắng mỏ ngay trước mặt em trai mình, làm sao mà còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng anh ta vẫn cố tỏ vẻ tươi cười, quay đầu nhìn Vu Kiệt nói: "Em trai, chớ để ý nhé. Thật ra mọi người nhà họ Cao đều rất hiền, chẳng qua ngoài miệng chua ngoa thế thôi, cậu thông cảm nhé!"
Vu Kiệt gật đầu: "Không có gì đâu anh, em cũng không đến đây thường xuyên. Hôm nay vì chúc mừng sinh nhật cho cháu gái mà thôi".
“Được, không để tâm là tốt rồi. Đi, anh dẫn cậu vào”.
Vu Sơn nói xong thì dẫn Vu Kiệt đi vào trong. Biệt thự có tổng cộng bốn tầng, phía trên tầng thứ tư là một sân thượng ngoài trời, cũng là địa điểm tổ chức party sinh nhật quan trọng vào tối nay.
“Chị dâu cậu đang ở sân thượng chiêu đãi khách khứa rồi. Anh đi trước nhé, có vài ông chủ lớn rất quan trọng. Cậu muốn tới phòng nghỉ ngơi ở tầng ba chút không? Khi nào tiệc tối bắt đầu anh sẽ gọi cậu?”
Dẫn Vu Kiệt đến tầng ba thì Vu Sơn đột nhiên nhớ ra có vài ông lớn vẫn còn chưa chiêu đãi, hiện giờ những người tụ tập trên sân thượng đều là những nhân vật có quyền có thế, nhưng nếu anh ta rời đi bây giờ thì có thể sẽ khiến Vu Kiệt cảm thấy đơn độc. Có lẽ nên chờ sau khi anh ta hết bận mới đi cùng em trai thì tốt hơn.
Vu Kiệt vừa cười vừa nói: "Không có gì đâu anh. Em tự mình đi xung quanh cũng được, đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy phong cảnh của biệt thự giữa sườn núi, anh không cần phải để ý đến em đâu".
“Ừ!”
“À đúng rồi, Nhã Nhã đâu?”
“Con bé hả, chắc là đang chơi ở tầng hai đấy”, Vu Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vâng, em biết rồi. Em đi tìm Nhã Nhã, xem thử độc trên người con bé đã được loại bỏ hết chưa!”
Nói xong thì Vu Kiệt bèn đi xuống tầng.
Vu Sơn cũng trở lại cũng rất nhanh, anh ta đi vào sân thượng, tìm được Cao Vũ Xương đang nói chuyện cùng khách.
"Vũ Xương, anh tới rồi".
Cao Vũ Xương lạnh nhạt nói: "Đi đâu thế? Muộn như vậy mới về, không biết đêm nay có rất nhiều khách hả?"
“Anh đi đón em trai”, Vu Sơn nói.
"Vu Kiệt? Cậu ta đâu?", Cao Vũ Xương nhìn nhìn phía sau anh ta, nhưng lại không tìm được bóng dáng Vu Kiệt.
“Đi tìm Nhã Nhã rồi, nói là kiểm tra sức khỏe Nhã Nhã một chút, xem thử độc đã được loại bỏ hết chưa!", Vu Sơn giải thích.
“Ồ, cũng tốt”, Cao Vũ Xương không nghĩ rằng Vu Kiệt sẽ lo lắng cho Nhã Nhã, ấn tượng trước kia trong lòng cô ta về Vu Kiệt cũng thay đổi rất nhiều, Vu Kiệt là một người tài có thể bồi dưỡng. Cậu ta có y thuật như vậy, chỉ cần được giúp đỡ thì có thể phát triển rất tốt.
"Buổi tối lúc cắt bánh ngọt, anh chia một miếng cho em trai anh đi. Bánh đó do tôi đặc biệt mời thầy làm bánh ngọt ngon nhất từ nước ngoài tới, ở nước ngoài có rất nhiều kẻ có tiền muốn ăn cũng không có chỗ nào bán", Cao Vũ Xương suy nghĩ một lát rồi quyết định chia một miếng bánh ngọt của mình cho Vu Kiệt, coi như báo đáp chuyện đã cứu Nhã Nhã.
Dù sao thì cái bánh ngọt này cô ta cũng đã đặt từ một tuần trước. Lúc ấy Vu Kiệt không tới nên cũng không tính phần của anh.
“Được, được, cảm ơn vợ".
Đi vào tầng hai, Vu Kiệt thấy giống như đi vào một mê cung.
Biệt thự này có diện tích tổng cộng hai trăm bảy mươi mét vuông, một tầng lầu đại khái có hai mươi mấy căn phòng ở.
Nhã Nhã ở đâu?
Vu Kiệt nghĩ lúc bắt mạch cho Nhã Nhã sẽ thuận tiện hỏi gần đây có người nào cho con bé ăn thử cái gì không, anh định dựa vào đó để tìm ra hung thủ chân chính muốn hại chết Nhã Nhã.
Vu Kiệt đang không tìm thấy đường, anh đang đi loạn khắp nơi thì có một tiếng thét chói tai truyền đến.
"Là Nhã Nhã!"
Không ổn rồi.
Trong một căn phòng dành cho trẻ em bày đầy búp bê và bức tượng, đây là phòng của Cao Vũ Nhã.
Vì bữa tiệc sinh nhật bảy tuổi đêm nay nên trong tủ quần áo của cô bé đã treo đầy váy công chúa xa xỉ ra, hôm nay con bé cũng được quyền tự mình chọn quần áo. Vừa nghĩ tới chú cũng sẽ tới tham gia sinh nhật của mình thì tâm trạng Cao Vũ Nhã đã trở nên rất vui vẻ.
Bố nói hôm qua chính chú đã cứu bé.
Cao Vũ Nhã nhìn váy công chúa trong tủ, con bé cảm thấy khó lựa chọn, vì vừa từ trong phòng tắm đi ra nên trên người con bé chỉ có một cái áo tắm màu trắng.
Cô bé vừa chọn được một bộ váy công chúa mới, lúc định cầm nó xuống thì đột nhiên cửa bị mở ra.
Cô bé quay đầu lại, là một người đàn ông trung niên mập mạp mặc vest, khuôn mặt tên đó hơi đỏ ửng.
Cô bé vô thức lùi một bước, sau đó nói: "Chú ơi, nơi này là phòng của con gái, mẹ nói con trai không thể tùy tiện vào phòng của con gái, phải gõ cửa trước thì mới được vào?"
“Ồ?”
Người đàn ông mập uống mấy ly rượu vang nên ý thức bắt đầu mơ hồ, tên đó vừa nhìn thấy cô bé mặc áo tắm thì trong lòng đột nhiên bắt đầu ngứa ngáy.
"Đây là Nhã Nhã đúng không! Mẹ cháu nói đúng, con trai không thể tùy tiện vào phòng của con gái, nhưng mà chú đã gõ cửa rồi đấy. Để cho chú ôm một cái, xem thử làn da trắng noãn của cháu nhé".
Rượu xộc lên não, gã đàn ông mập mạp để ly rượu trong tay xuống, vươn tay đi lại gần Nhã Nhã.
Nhã Nhã luống cuống.
Tuổi còn nhỏ nên cô bé chưa gặp tình huống này bao giờ.
Cô bé liên tục lùi lại, nhưng cho dù lùi thế nào thì cũng không nhanh bằng bước chân tên đó. Cô bé vừa bước được một bước thì tên đàn ông mập mạp đó đã chạy đến trước mặt cô bé, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Cao Vũ Nhã lại, tay kia thì trực tiếp ôm lấy.
“Đừng mà, đừng mà. Chú, chú buông cháu ra...”, Cao Vũ Nhã dùng sức phản kháng, nhưng khó có thể giãy giụa được.
Khi tên đó nghe thấy tiếng cô bé la hét thì trong lòng càng thêm kích thích.Tên đó mượn rượu cởi áo tắm Cao Vũ Nhã ra rồi cười lớn: “Chà, làn da cô bạn nhỏ Nhã Nhã trắng thiệt đó”.
Khi tên đó đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì ngoài cửa bỗng có một bóng dáng nhanh chóng xông tới.
"Súc sinh, dừng tay cho tao!"
Vu Kiệt đã đến!
- ---------------------------