Cùng với mấy lời hăm dọa vô cùng ngông cuồng kia.
Những câu hỏi vặn lại kiểu này thường mang theo ý tứ mỉa mai.
Đã nói là đến giết chó?
Sao bản thân lại co đầu rụt cổ trước vậy?
Có còn là đàn ông không?
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc bởi sự ngông cuồng huênh hoang trong những lời nói này, vì không ai ngờ, trận chiến đầu tiên sau mười lăm năm bế quan của Mục Thiếu Hàn lại dùng phong thái này để nghênh chiến kẻ địch!
Giống như vẫn là thiếu niên nhiệt huyết năm nào.
Có điều suy nghĩ một lúc thì mọi người lại nghĩ, cũng phải.
Mục Thanh đứng trên sàn đấu võ, đương nhiên là đại diện cho Mục Thiếu Hàn, nhưng bởi vì hắn là người chuyển lời, nên khi đối mặt với kẻ thù đã phế bỏ tu vi của mình, những lời mà hắn nói ra đương nhiên là thể hiện tâm tư muốn Vu Kiệt chết.
Lần này, tất cả mọi người đều vô cùng náo nhiệt.
Nói xong, Mục Thanh lại quét mắt nhìn xuống phía dưới một lượt.
Nhưng ngoài cổng lớn vẫn không có âm thanh quen thuộc nào vang lên.
Mục Thanh đánh hắng lấy giọng rồi tiếp tục châm biếm nói: “Sao thế? Vẫn chưa đến? Ba ngày trước là kẻ nào đã yêu cầu đòi đổi địa điểm đến nhà họ Lâm, đừng nói là sợ quá nên đợi sau này tìm một lý do nào đó rồi nói mình lạc đường đấy nhé!”
“Hahaha…”
“Tao nói này Vu Kiệt, bây giờ mà lại giở trò đểu giả như chó thế này, lẽ nào mày không cảm thấy mất mặt sao? Nếu như mày sợ rồi thì nói thẳng một tiếng, nhà họ Mục bọn tao vẫn rất nhân từ, chỉ cần mày quỳ trước cổng lớn nhà họ Mục hét lên ba tiếng mày là một con chó”.
“Sau đó ngoan ngoãn làm một con chó, quay một đoạn video cho tất cả mọi người ở Thiên Thành xem, tiếp theo đó để ông đây phế bỏ tu vi của mày giống như cái hôm mày đã phế bỏ tu vi của tao vậy, nếu thế thì tao sẽ suy nghĩ đến chuyện tha mạng cho mày”.
“Hoặc là tao cũng có thể thay mày cầu xin chú hai tao, sau khi vặn đứt cổ mày thì đừng dùng làm bồn cầu”.
“Bởi vì, bẩn!”
“Hahahaha…”
Lời này vừa dứt, đột nhiên rất nhiều người có mặt ở đó vì muốn lấy lòng nhà họ Mục cũng hùa theo cười lớn.
Mặc dù lúc này Vu Kiệt vẫn chưa đến, nhưng Mục Thanh vẫn làm ra vẻ giống như Vu Kiệt đang có mặt ở đây, dùng thái độ huênh hoang ngông cuồng mà nói chuyện.
Thực ra Vu Kiệt cũng đang cố ý làm vậy.
Ba ngày sau, trận đấu sinh tử ở sảnh lớn nhà họ Lâm.
Những ai có chút đầu óc đều biết, lời này nói ra còn không phải đang tuyên bố quan hệ giữa Vu Kiệt và nhà họ Lâm sao.
Gần đây đang có tin đồn Vu Kiệt và cô chủ nhà họ Lâm, Lâm Doãn Nam có quan hệ mập mờ, vì Lâm Doãn Nam, tên Vu Kiệt này còn điều động cả lực lượng của nhà họ Lý để ép nhà họ Long không dám gây sự.
Hiện tại Mục Thanh đứng gào thét ở đây, là đang muốn chế giễu Vu Kiệt trước mặt mọi người, cũng là đang muốn nói với người nhà họ Lâm, để bọn họ nói lại với Vu Kiệt, ép Vu Kiệt xuất hiện nộp mạng.
Nhưng không ngờ, ép Vu Kiệt xuất hiện chỉ khiến nhà họ Mục chết nhanh hơn mà thôi.
Trước đại sảnh nhà họ Lâm, nghe thấy những lời của Mục Thanh, Lâm Doãn Nam tức giận đến nỗi nghiến răng ken két, hận không thể đích thân lên sàn đấu mà đánh với hắn một trận.
“Ức hiếp người quá đáng”.
Nói xong, Lâm Doãn Nam đứng phắt dậy, còn chưa kịp bước đi thì đã bị Lâm Mạc Sơn túm lại.
Ba ngày nay, Lâm Mạc Sơn không hề điều tra thân phận thật sự của Vu Kiệt.
Ông ta biết, Vu Kiệt là vua của Lang Nha, vậy là đủ rồi.
Lang Vương không bao giờ thất hứa.
Cho nên ông ta tin Vu Kiệt.
“Đừng nóng vội, người ta đang dùng kế khích tướng đấy, cháu gấp cái gì chứ!”
“Cháu mặc kệ”.
Lâm Doãn Nam hất tay Lâm Mạc Sơn ra: “Ở địa bàn nhà họ Lâm, cháu không thể để người ngoài nói những lời khó nghe như vậy được”.
“Nghe đến nỗi tai cháu khó chịu”.
Dứt lời, Lâm Doãn Nam bướng bỉnh xông ra ngoài, chạy nhanh đến sàn đấu võ, sau đó bật người nhảy lên, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Lâm Doãn Nam là sinh viên tốt nghiệp thủ khoa của trường đại học Chính trị và Pháp luật, tài năng của cô ta đương nhiên là không cần phải nói.
Thấy vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Doãn Nam.
Hai mắt Mục Thanh đột nhiên lạnh băng nhìn Lâm Doãn Nam đang bước lại gần, cười khẩy nói: “Chậc, đây không phải là cô chủ của nhà họ Lâm sao?”
“Nghe nói vài ngày trước, thằng chó Vu Kiệt vô dụng kia vì cô nên đã ép nhà họ Long cam tâm tình nguyện hủy hôn mà không dám nói lời nào, xem ra cô cũng là người tình của thằng chó vô dụng đó nhỉ?”
“Sao một thằng đàn ông lại để một người phụ nữ lên sàn đấu thế này, lẽ nào là sợ rồi sao, để người phụ nữ của mình ra mặt chịu chết, muốn trốn qua một kiếp sao, hahahaha…”
“Nói nhảm nhiều quá”.
Lâm Doãn Nam tức giận trừng mắt, vừa xắn tay áo vừa bước tới: “Mục Thanh, mày tốt xấu gì cũng từng là một thiên tài, chỉ bị phế bỏ tu vi thôi, sao bây giờ còn không bằng một người thường nữa vậy, chỉ biết mồm mép ba hoa, chỉ có đàn bà mới dùng đến chiêu này thôi”.
“Cô…”
Đàn bà.
Ở trước mặt mọi người mắng hắn - cậu chủ nhà họ Mục là đàn bà?
Lời này vừa dứt, Mục Thanh lập tức trở nên khó chịu.
Bị Vu Kiệt sỉ nhục.
Bị chú hai của mình sỉ nhục.
Bây giờ, ngay cả cô chủ của một gia tộc hạng hai nhỏ bé cũng dám sỉ nhục hắn?
“Muốn chết hả?”
Đôi mắt lạnh lùng của hắn bừng bừng sát khí.
“Muốn chết?”
Hai người chỉ cách nhau mười mét.
Lâm Doãn Nam cười ha hả: “Vậy thì để tao xem thử thiên tài Mục Thanh bị phế bỏ tu vi có còn giống một thằng đàn ông không, dù sao trận đấu cũng chưa bắt đầu, sàn đấu to như thế này mà bỏ không cũng lãng phí, không bằng chúng ta đánh một trận?”
Hắn lộ vẻ giễu cợt, nghiêng đầu né đi một cách khéo léo.
“Cái chiêu cũ rích này cũng dùng, xem Nam Quyền của nhà họ Mục đây chỉ có hình thức thôi hả?”
“Cô chủ Lâm à, cô hết cơ hội rồi!”
Lời này vừa dứt.
Chân của hắn…
Mạnh mẽ đá thẳng…
Vào…
Eo của Lâm Doãn Nam.
- ---------------------------