Trong tầng hầm, ánh đèn mờ ảo trên trần nhà sáng lập lòe heo hắt, cuối cùng dập tắt hoàn toàn sau một tiếng "vù".
Đột nhiên, căn hầm mất đi ánh sáng duy nhất, dần dần trở nên u ám, đàn chuột bắt đầu hành động rồi, từng đoàn từng đoàn sột soạt chạy trong bóng tối, những tiếng “chít chít” vang lên giống như một bản nhạc giao hưởng.
Trong khi "bản nhạc giao hưởng" này đang vang lên thì có một đôi mắt dần dần tỉnh lại, trải qua một khoảng thời gian dài thích ứng với bóng tối mới có thể nhìn thấy rõ ràng được thứ gì đó.
Anh cử động cánh tay hơi cứng ngắc của mình, không ngờ sợi xích sắt trên cổ tay anh lại phát ra một vài tiếng động. Ở trong tầng hầm yên tĩnh này, so với bản nhạc giao hưởng kia thì có vẻ nổi bật hơn một chút.
Ngay sau đó!
“Bộp!”
Lại có một tiếng động lớn vang lên, những ngọn đèn mờ lại bắt đầu nhấp nháy, phát ra những ánh sáng heo hắt.
Trong ánh đèn le lói kia, ba cặp mắt từ từ mở ra cùng lúc, sắc bén như đôi mắt của một người thợ săn đang thu mình trong bóng tối.
Đổng Sinh là người ở giữa, thực sự rất đau cánh tay nhưng cũng không dám dùng lực quá mạnh mà xoay người.
Kể từ khi ba người bọn họ bị người của tổ tác chiến kinh tế bắt đi từ nhà họ Đổng vào ngày hôm qua đã bị xích và nhốt trong tầng hầm này tròn một ngày một đêm, không có ai quan tâm đến bọn họ.
Đổng Sinh quay cái đầu đau nhức của mình sang phía Vu Kiệt đang ngồi bên cạnh, hỏi.
“Anh Kiệt…anh…anh có ổn không?”
Vì đã một ngày một đêm trôi qua, Đổng Sinh chưa được uống một giọt nước nào nên khi mở miệng lên tiếng, anh ta cảm thấy môi mình khô khốc.
Vu Kiệt nhẹ giọng trả lời.
“Vẫn ổn”.
Đương nhiên, đây không phải là Vu Kiệt đang cố gắng cầm cự, nhớ lại ngày xưa lúc tổ chức Lang Nha luyện tập, còn gặp nhiều khó khăn gian khổ hơn bây giờ gấp mấy mấy trăm lần, cuối cùng Vu Kiệt cũng có thể vượt qua.
Chuyện trước mắt này, một chút cũng không gọi là gian khổ, chỉ là bị người ta nhốt lại, suốt một ngày một đêm không ăn không uống mà thôi.
Đổng Sinh nghe thấy giọng điệu Vu Kiệt bình tĩnh không có gì nghiêm trọng, lại quay đầu sang bên kia, vẻ mặt căng thẳng nhìn ông nội, lo lắng hỏi.
“Ông nội…ông…ông có ổn không?’
Dù sao thì tuổi tác của ông nội cũng đã cao rồi, thanh niên tất nhiên là không sao, nhưng mà ông nội…
Lỡ như có chuyện gì không may, bản thân mình biết ăn nói như thế nào.
Không ngờ!
Ông cụ càng già càng dẻo dai, thần sắc không thua gì hai người, hùng hồn uy vũ nói.
“Tổ tác chiến kinh tế chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao!”
“Ha! Ông nội cháu sức khỏe còn tốt lắm, ông không sao!’
Nghe thấy ông nội mình vẫn ổn, Đổng Sinh quay đầu lại, cau mày, lửa giận dần dần bùng lên, anh ta quát lớn.
“Người đâu! Tổ tác chiến kinh tế các người đúng là đồ xấu xa, một chút nhân đạo cũng không có!”
“Suốt một ngày một đêm rồi, đừng nói là cơm, ngay cả nước cũng không có!”
“Tổ tác chiến kinh tế bên ngoài thì oai phong lẫm liệt, thực chất bên trong chính là tồi tệ như thế này!”
Tiếng chửi bới liên tục vang lên, nhưng trừ tiếng rào rào của đàn chuột ra thì không có bất cứ âm thanh nào vang lên nữa cả…
Vu Kiệt liếc nhìn ra phía ngoài cửa, khuyên nhủ.
“Đổng Sinh, đừng phí sức nữa”.
“Lúc cần bọn chúng đến thì cho dù có hét vỡ cổ họng bọn chúng cũng sẽ không bao giờ đến. Lúc không cần bọn chúng đến thì cho dù không làm gì sai cả bọn chúng vẫn cũng sẽ tìm đến mà thôi”.
Không ngờ!
Vu Kiệt vừa dứt lời!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói hùng hồn vang dội.
“Đừng có nói năng bậy bạ!”
Chưa thấy người mà đã nghe giọng rồi!
Ngay sau đó!
“Cạch!”
Sau tiếng mở cửa, đập vào mắt ba người chính là một khuôn mặt khí thế bức người cùng một chút xảo quyệt.
“Ha! Người của tổ tác chiến kinh tế ghê gớm thật đấy!”
Ánh mắt sắc bén của Đổng Sinh nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở cửa.
“Câm mồm! Cảnh cáo mày khi nói chuyện với đội trưởng Lục thì nên tôn trọng một chút! Nếu không thì đừng trách tổ tác chiến kinh tế chúng tao từ trước đến nay luôn thương người không khách khí!”
Một thành viên của tổ tác chiến kinh tế đi theo phía sau nói năng hằn học không chút lịch sự.
Đội trưởng Lục?
Người này chính là đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế Giang Thành, Lục Chấn Hoa?
Vu Kiệt cau mày, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt vị đội trưởng Lục này.
“Từ trước đến nay luôn thương người? Ha! Người của tổ tác chiến kinh tế kể chuyện cười hay thật đấy!”
“Đúng vậy! Theo như tôi thấy thì ngay cả diễn viên hài trong kịch viện cũng không kể chuyện cười giỏi bằng người của tổ tác chiến kinh tế đâu!”
Đổng Sinh ở bên cạnh phụ họa theo lời của Vu Kiệt.
“Mày…!”
Tên đó định nói gì đó, không ngờ lại bị Lục Chấn Hoa ngăn lại.
Ông ta khoát tay, hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Chẳng qua chỉ là đang cố giãy dụa trước khi chết mà thôi, phí lời với bọn chúng làm gì chứ!”
Sau đó ông ta sải bước đến trước mặt ba người, trên tay cầm một tập tài liệu, tiếp đó mở tập tài liệu ra.
Ba chữ in đậm nổi bật đập vào mắt ba người Vu Kiệt.
“Đơn nhận tội”. Xin ủng hộ chúng tôi tại { trumtruye n.C OM }
“Vu Kiệt! Mày! Chỉ là một tên thôn dân mà thôi, vậy mà lại câu kết với nhà họ Đổng bỏ túi khoản tiền quyên góp của thôn, còn đến Hội thương nghiệp Vạn Hải gây chuyện đánh hội trưởng Lý trọng thương, mày đáng tội gì chứ!”
“Đổng Sinh! Mày! Không những muốn bỏ túi hai mươi triệu tiền từ thiện mà còn kết hợp với Vu Kiệt vu khống hắt nước bẩn lên hội trưởng Lý của Hội thương nghiệp Vạn Hải, làm tổn hại đến danh tiếng của Hội thương nghiệp của ông ấy, vậy đáng tội gì đây!”
“Còn ông nữa!”
Lục Chấn Hoa chỉ vào ông cụ Đổng, tức giận nói.
“Ông! Tiền vốn đầu tư của tập đoàn Đổng Thị đều là phạm pháp, là người đứng đầu tập đoàn, ông đừng hòng chối bỏ trách nhiệm!”
“Các người…tốt nhất là nên ngoan ngoãn ký vào đơn nhận tội này đi, nếu không…”
“Haha!”
Ông ta tức giận đùng đùng chỉ vào ba người nói, nước bọt văng ra tung tóe, người ngoài không hiểu chuyện nhìn thấy cảnh này thì giống như một khung cảnh bừng bừng khí thế.
Nhưng điều nực cười là ở chỗ này!
Những lời trách móc của Lục Chấn Hoa không hề khiến ba người bọn họ có phản ứng gì.
Sau khi nói xong chữ ký tên.
Chỉ thấy Vu Kiệt thờ ơ liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ mờ mịt kia, tuy rằng chỉ là trang trí, không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng không hề thấy một chút biểu cảm thay đổi nào trên khuôn mặt của Vu Kiệt.
Còn Đổng Sinh và ông cụ Đổng thì cười lạnh một tiếng, khịt khịt mũi với vẻ khinh miệt, quay đầu lại không nhìn ông ta.
Ba người bọn họ dường như không nghe thấy lời nói của Lục Chấn Hoa, cũng không đáp lại.
Bởi vì!
Những loại “sự thật” mà không phải sự thật này chính là đang đánh rắm!
Đột nhiên!
Căn hầm nhỏ bé lúc này bỗng trở nên im lặng, không một tiếng động.
Lục Chấn Hoa đứng bên cạnh nói năng xằng bậy lúc này có vẻ hơi khó xử, giống như một tên hề đang nhảy nhót vậy.
Thấy vậy, một sự tức giận không tên chợt bùng cháy trong lòng ông ta.
Tôi đường đường là đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế, đích thân chạy đến cái tầng hầm bẩn thỉu này, nhẹ nhàng bảo các người ký tên vào đơn nhận tội.
Vậy mà lại dám không nể mặt tôi!
Đôi lông mày của ông ta giần giật, run lên dữ dội vì tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
Lục Chấn Hoa đột nhiên ném mạnh tập tài liệu xuống đất, đồng thời duỗi ngón tay hơi run rẩy ra chỉ vào ba người Vu Kiệt.
“Lẽ nào bọn mày còn cảm thấy bản thân vô tội sao?”
Đổng Sinh chợt quay đầu lại, cười lạnh, hai mắt sắc bén nhìn ông ta.
“Tất nhiên rồi!”