Cô chạy đến dưới mái hiên, vội vàng dùng tay áo lau đi nước mưa trên màn hình, tay chân luống cuống giơ điện thoại lên lần nữa.
“Anh, đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Cẩm Tú tỏ vẻ lo lắng, vội hỏi.
“Anh… chuyện này, anh… em gái à! Em mau đến cứu anh đi, bọn họ… bọn họ thật sự sẽ giết chết anh trai của em đó!”
Đầu dây bên kia, Dương Kiếm mang vẻ mặt cầu xin, không ngừng dậm chân vì lo lắng.
“Anh! Rốt cuộc anh đã gây ra chuyện gì? Anh nói mau đi, nếu anh không nói, em sẽ gọi cho ông nội đấy!”
Thấy anh trai ấp úng không nói nên lời, tâm trạng Dương Cẩm Tú hệt như kiến bò trên chảo lửa, lòng nóng như lửa đốt.
Còn chưa yên ổn được bao lâu, anh trai lại gây họa gì nữa rồi?
“Aiz, em gái à, em đừng có hỏi nữa! Em mau tới đây đi! Đừng có nói cho mọi người biết, bằng không thì lần này anh thảm đấy!”
Dương Kiếm đã sắp khóc đến nơi, nghẹn ngào nói với Dương Cẩm Tú.
Việc này quyết không thể để người nhà biết được, bằng không thì với tính cách của bố, e rằng sẽ đánh gãy một chân của anh ta mất.
Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta sực nhớ, chẳng phải em rể tương lai của mình là cậu chủ của nhà họ Lý quyền thế ngập trời sao?
Dương Kiếm đã thật sự hết cách, mạng của anh ta hiện như chỉ mành treo chuông, chỉ có thể làm như vậy.
“Em gái à… Em nhanh đi… Mau đến đây, anh trai của em sắp mất mạng rồi đấy!”
Dương Kiếm còn chưa dứt lời thì đột nhiên, Dương Cẩm Tú nghe thấy anh ta “a” lên một tiếng.
Một loạt tiếng động truyền đến, kế đó, đầu dây bên kia vang lên âm thanh ngang ngược.
Đứng sau lưng Dương Kiếm, thấy anh ta không ngừng run rẩy, Mạnh Long nhịn không nổi nữa, hắn ta tức giận đứng dậy, bước đến đạp Dương Kiếm lộn nhào, giật lấy điện thoại trong tay anh ta.
Trên khuôn mặt trẻ trung là một nụ cười cợt nhả, hắn ta quát lên.
“Bớt nói nhảm đi, không thấy tao đang vội à? Nói cũng nói không được, đúng là đồ vô dụng”.
“Dương Cẩm Tú đúng không? Anh của cô không có mắt giành bạn gái của tôi, giờ đang nằm trong tay tôi”.
“Muốn hắn ta nguyên vẹn không sứt mẻ gì thì trong vòng một ngày, tôi muốn thấy 100 triệu tệ tiền mặt”.
Mạnh Long khẽ thở ra một hơi, lộ vẻ âm hiểm.
“Nhớ kỹ, chỉ một mình cô đến Hương Thành, nếu không…”
Mạnh Long đưa di động sát vào người Dương Kiếm, sau đó giơ chân đạp mạnh xuống, khiến anh ta đau đớn thét lên.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của anh trai vang lên từ trong điện thoại, Dương Cẩm Tú đùng đùng nổi giận, năm ngón tay siết chặt lại, cho đến khi nắm tay trắng bệch, khẽ run lên.
“Hừ! Cô hiểu rồi chứ!”
“Tút… Tút… Tút…”
Mạnh Long hừ lạnh một tiếng, sau đó dập máy.
Anh trai đang ở… Hương Thành…
Dương Cẩm Tú không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức mở điện thoại, đặt một tấm vé máy bay đến Hương Thành sớm nhất có thể.
Kế đó, cô ôm đầu tự hỏi nên làm thế nào để cứu anh của mình.
Có nên nói chuyện này cho người nhà không?
Trịnh Long đưa tất cả người của Vu Sơn về đến nhà họ Lý, anh ta vốn định đến hỏi thăm xem tình trạng của anh Kiệt có ổn hơn chưa, nhưng vừa bước vào sân thì đột nhiên thấy Dương Cẩm Tú mang theo vẻ mặt lo lắng, đi qua đi lại trước cửa phòng anh Kiệt.
Trịnh Long cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Anh ta bước nhanh về phía trước, chỉ trong phút chốc đã đến trước mặt Dương Cẩm Tú, khẽ nhíu mày, gấp gáp hỏi.
“Cô Dương, sao sắc mặt cô kém vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Là anh Kiệt sao?”
Dương Cẩm Tú đang tập trung nghĩ cách, nhất thời không để ý có người đang đứng trước mặt mình, nên khi Trịnh Long vừa lên tiếng, cô bị dọa suýt nhảy dựng lên.
Thấy người trước mặt là Trịnh Long, Dương Cẩm Tú lấy lại bình tĩnh, cô nắm lấy tay anh ta, nôn nóng nói: “Trịnh Long, anh đến rất đúng lúc, tôi có việc gấp, cho nên không thể túc trực bên cạnh anh ấy mỗi ngày được”.
“Làm phiền anh nhất định phải đem số thức ăn này đến trước mặt anh Kiệt, anh ấy đã nhịn ăn lâu rồi, tôi sợ anh ấy sẽ chịu không nổi”.
Nghe thấy không phải Vu Kiệt gặp chuyện không may, vẻ mặt Trịnh Long thoáng dịu xuống, sau đó, anh ta lên tiếng dò hỏi.
“Cô Dương, cô đừng nóng vội, cô gặp phải chuyện gì khẩn cấp à?”
“Anh Kiệt còn chưa ra ngoài, có việc gì, Trịnh Long tôi có thể giúp cô, cô Dương đừng khách sáo, cứ việc nói ra đi!”
Từ sau chuyện lần đó, trong lòng Trịnh Long đã xem Vu Kiệt là anh trai của mình, nếu anh có chuyện gì cần đến anh ta, cho dùng xông pha biển lửa, anh ta cũng quyết không chối từ.
Dương Cẩm Tú hé miệng, nhưng rồi lại im lặng.
“Tôi… Chuyện này…”
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không nói ra.
Nếu đám người kia biết được, lỡ như anh trai gặp nguy hiểm thì phải làm sao.
Thấy cô không muốn nói, Trịnh Long cũng không tiếp tục truy vấn.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy lo lắng, bèn đề nghị với Dương Cẩm Tú: “Cô Dương, nếu như là việc quan trọng, có thể đợi anh Kiệt ra rồi hãy tính, tôi tin rằng anh ấy sẽ có biện pháp giải quyết!”
“Chuyện này…”
Mồ hôi lạnh trên trán Dương Cẩm Tú không ngừng rịn ra, Mạnh Long chỉ cho cô một ngày để đến Hương Thành mà thôi.
Mà anh Kiệt… Không biết đến lúc nào anh ấy mới ra…
Ngay khi hai bên còn đang do dự, đột nhiên, điện thoại trong tay vang lên âm báo tin nhắn: “Ting… Ting… Ting…”
“Quý khách thân mến, xin chào, vé máy bay đến Hương Thành vào ngày x tháng x mà quý khách đã đặt…”
Không còn kịp nữa rồi!
Phải đến Hương Thành trước đã!
“Trịnh Long, làm phiền anh chăm sóc anh Kiệt, nhất định phải bắt anh ấy ăn cơm!”
Nói xong, Dương Cẩm Tú vội vã xoay người chuẩn bị rời đi…
“Cạch!”
Nhưng vừa dứt lời, cửa phòng của Vu Kiệt phía sau lưng cô vốn vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra.
Bước chân Dương Cẩm Tú khựng lại.
Đây là…
Tiếng mở cửa này…
Chẳng phải phòng của anh Kiệt sao…?
Cô xoay người, liền thấy bóng dáng oai phong tựa như tiên hạc đang đứng giữa cửa…
Anh Kiệt!
Là anh Kiệt!
Anh Kiệt… Rốt cuộc, anh ấy… cũng ra rồi…
Trong suốt những ngày vừa qua, cô vẫn ngày đêm canh giữ trước cửa phòng anh…
Rốt cuộc… Anh cũng đã đi ra…
Không biết vì sao, giờ phút này, Dương Cẩm Tú chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Hai mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, dần dần, hốc mắt trở nên ẩm ướt, trong miệng vang lên âm thanh nức nở.
Từ xa nhìn lại cứ như là đã bị đóng băng vậy.
Vốn dĩ Trịnh Long còn định nói gì đó với Dương Cẩm Tú, nhưng đột nhiên, anh ta nghe thấy âm thanh mở cửa phòng của anh Kiệt.
Anh Kiệt!
Trịnh Long trợn tròn mắt, vui mừng nhướng mày, anh ta mừng rỡ đến mức cà lăm, lớn tiếng kêu: “Cô… cô Dương! Anh Kiệt ra rồi… Ra rồi!”
Đúng vậy!
Anh đã ra rồi!
Lúc ngày, sau bao ngày mưa gió liên miên không dứt, rốt cuộc, mưa cũng đã tạnh.
Gió nhẹ thổi lất phất, trên bầu trời, mây đen dần tán đi, để lộ một vòng mặt trời màu da cam, treo lơ lửng giữa không trung.
Sau cơn mưa rào, bầu không khí mang theo hương cỏ tươi mát và tự nhiên, thẩm thấu vào lòng người.
Trong sân nhà họ Lý, Vu Kiệt dường như vừa được sống lại, anh đứng ở cửa, nhắm nghiền mắt, ngẩng đầu, hít thở bầu không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào tươi mát này.
Một vài tia nắng sau cơn mưa chiếu trên khuôn mặt ngăm đen của Vu Kiệt, lóe lên ánh vàng rực rỡ, khí chất của anh dường như cũng đã khác xưa, ngỡ như đã thay đổi thành một người khác, hơi thở của thiên địa vạn vật xung quanh cũng biến đổi.
Anh đã thông suốt.
Đời người đến đến đi đi, có một vài người đến, cũng có một vài người đi…
Một đoạn đường!
Một đoạn tình cảm!
Sinh ly tử biệt vốn là chuyện bình thường của thế nhân, không ai có thể vĩnh viễn sống trong thế giới của mình.
Như bố mẹ, những người đã từng nuôi dưỡng anh.
Như mười một chiến hữu Lang Nha.
Như ông cụ Hoàng.
Bọn họ đến rồi lại đi.
Gặp nhau, cùng nhau uống một ly rượu, đã đủ rồi.
Chuyện chúng ta có thể làm chính là mang theo ký ức về họ và sống tiếp một cuộc đời tươi đẹp.
Cũng như trời và đất xa cách, có mặt trời sẽ không có mặt trăng, đó chính là một ngày.
Cũng như ám kình vượt hóa kình.
Vì vậy!
Bước đến cảnh giới này.
Đã nhập hóa kình.
Vu Kiệt nhếch môi, vẫn là chàng thiếu niên trước kia, nhìn khắp thế gian.
“Tôi… ra rồi!”
…