Qua một trăm mét nữa sẽ đến trước mặt ông ta.
Đi được một trăm năm mươi mét liền có thể cứu Ngô Tiểu Phàm.
Giao dịch này.
“Không lỗ!”
Khóe miệng Vu Kiệt nhếch lên, anh đưa tay trái ra ôm lấy vai phải của mình, máu chảy dài trên các ngón tay, một lần nữa nhuộm đỏ bàn tay trái của anh.
Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng, huống hồ là…ơn cứu mạng!
Ông Ngô Lãnh là một người tốt, rất thương cháu gái Ngô Tiểu Phàm, ông ta không chỉ cứu anh mà còn tận tâm chăm sóc anh suốt một tuần, vì cứu anh ông ta còn lấy cả những dược liệu quý cất giấu ở dưới đáy rương để trị liệu cho anh.
Ân tình này, cả đời cũng không trả nổi.
Ngô Tiểu Phàm là một cô gái vô tư, nói năng chua ngoa sắc bén nhưng tâm rất lương thiện, tuy hơi nổi loạn nhưng lại có một trái tim nhân hậu và trong sáng, luôn nói những lời đanh đá nhưng khi nguy cấp sẽ dùng hết sức lực của mình để giúp đỡ người khác, mà năm nay cô gần như chỉ mới hai mươi tuổi, một cô gái như vậy có vẻ bằng tuổi Tiểu Vũ.
Cho nên…
Không có gì phải do dự cả.
Vu Kiệt bước đi bước đầu tiên, ánh mắt kiên định.
Thân thể anh vừa lắc lư, vừa vững vàng như nâng một ngọn núi.
Đúng lúc này, một tên nhóc nhà họ Thường lập tức phản ứng, hắn giơ cây gậy gỗ trong tay lên, lao tới, đánh về phía đầu gối của Vu Kiệt!
“Bộp!”
Tiếng vang rất lớn.
Gậy gỗ gãy rồi.
Vu Kiệt ngã rạp xuống, trán đập xuống đất, tạo thành vết thương loang lổ máu, một trận đau như lửa đốt cháy bừng bừng trong xương chân anh.
Ông cụ nhà họ Thường cười hài lòng.
Năm cường giả phong thánh nhìn chằm chằm về phía Vu Kiệt cười vui vẻ như đang xem kịch.
.
Ủng hộ chính chủ vào ngay — TRUMtгu yen.
мE —
Không nhìn về phía tên đệ tử của nhà họ Thường đã dùng gậy gỗ đánh anh.
Thay vào đó, anh lại tiếp tục lê cái chân bị thương kia tiến về phía trước.
Anh phải đi!.
Danh Sách Chương: