Có nhân ắt có quả.
Hai giờ chiều, Lý Châu rời khỏi ngục giam, tin tức bà ta vô tội, được phóng thích nhanh chóng truyền đến nhà Hiên Viên… ngoài ra, còn có một tin cực kỳ quan trọng, đó là Hiên Viên Thâm bị tố cáo.
“Rầm!”
Khi nhận được tin, gia chủ nhà Hiên Viên đang ngồi trong sân sau giận điên lên, lập tức ném mạnh tách trà trong tay xuống đất, trong mắt ông ta giăng đầy tơ máu, thoạt nhìn vô cùng… phẫn nộ!
Tiếng tách trà vỡ nát cũng đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng hiếm hoi trong sân lúc này.
Ông cụ ngồi ở phía đối diện Hiên Viên Châu ngước đôi mắt tràn đầy ưu sầu, nhìn về phía chân trời hồi lâu, tách trà trong tay sóng sánh nước, có vài lá trà lửng lờ trôi, nhưng giờ phút này, tất cả đều vô vị.
Đây là… quả báo!
“Gia chủ, hiện tại nên làm thế nào? Nếu… nếu như ông Thâm nói gì đó bậy bạ trong tù… vậy chẳng phải những người khác trong tộc cũng sẽ bị liên lụy sao?”
“Gia chủ, nhà Hiên Viên không chịu nổi lần thanh tẩy thứ hai đâu, đã có rất nhiều quan chức cấp cao bị ép về hưu sau sự kiện Holy Sky kia, nếu lúc này không thể ngăn chặn tổn thất kịp thời, e là… e là…”
“Câm miệng!”
Hiên Viên Mục quát ầm lên, cùng với đó là ánh mắt sắc bén, rét lạnh nhìn chòng chọc vào quản gia, khiến ông ta im bặt.
Hiên Viên Mục siết chặt nắm đấm: “Không thể nào… không thể nào, ả vô sỉ Lý Châu kia sao có thể vô tội, được phóng thích dễ dàng như vậy chứ? Không thể nào, không thể có chuyện đó được, chỉ với những chứng cứ của tôi và nhà họ Lưu, đủ để ả ta phải ngồi tù mọt gông rồi, đừng hòng có cơ hội trở mình… Sao ả có thể được phán trong sạch chứ?”
Ông ta không cách nào tưởng tượng được, bất kể có giải thích kết quả của cuộc thẩm tra lần này thế nào, thì vẫn không có được đáp án khiến ông ta hài lòng.
Theo như tính toán trong đầu ông ta, kết quả cuộc thẩm tra ngày hôm nay chỉ có một, đó chính là Lý Châu rơi đài, hoàn toàn chôn vùi tương lai của mình trong ngục, thế nhưng, thực tế lại không thuận lợi như những gì ông ta nghĩ, không chỉ không mang đến kết quả như mong muốn, mà trái lại, còn khiến Hiên Viên Thâm vướng vào chuyện này.
Ngay khi ông ta còn đang cảm thấy nghi hoặc, không hiểu ra sao thì quản gia bên cạnh lên tiếng: “Gia chủ, bây giờ chúng ta…”
“Đi, lập tức đi điều tra cho tôi!”
Không đợi ông ta nói hết câu, Hiên Viên Mục đã quát lên: “Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải tra ra được nguyên nhân”.
“Nhưng hiện tại đi thăm dò… Chẳng phải đâm đầu vào lửa sao? Lỡ như các vị phía trên biết được chúng ta đang điều tra, e là sẽ bị giám sát!”
Quản gia đã làm việc rất nhiều năm ở nhà Hiên Viên, mà chuyện này, dù là một tên nhà quê thì cũng hiểu được rằng cuộc thẩm tra kia được xếp vào sự kiện cơ mật tuyệt đối, ngay cả một số vị cực kỳ có uy tín trong giới truyền thông cũng không có tư cách tham gia để đưa tin, huống chi là gia tộc Hiên Viên.
Mọi người đều hiểu rõ, cuộc thẩm tra lần này sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào trong suy nghĩ của các vị nắm quyền, đây chắc chắn là điều cấm kỵ, bất kỳ ai dám điều tra diễn biến cuộc thẩm tra dưới mí mắt bọn họ thì đều bị xem là… vượt quá giới hạn.
Nghe ông ta nhắc nhở, Hiên Viên Mục cũng nhận ra được điểm này: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không tra thì sao biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao lại có thể thả người một cách không minh bạch như vậy, dù cho lão già chết tiệt nhà họ Lý có sức ảnh hưởng lớn thế nào đi nữa thì cũng không thể làm trái nguyên tắc, giẫm lên luật pháp để bảo vệ người của mình!”
“Tôi không phục, tôi phải đi kháng án!”, Hiên Viên Mục tỏ vẻ không chết không thôi.
Vẻ mặt ông ta cực kỳ dữ tợn, nhưng ngay khi ông ta vừa nói xong…
Ông cụ nhà Hiên Viên vốn vẫn luôn đứng ngoài quan sát, không hề lên tiếng đột nhiên dằn mạnh tách trà trong tay xuống mặt bàn, khiến nó ngã lăn lông lốc: “Rốt cuộc mày còn muốn làm gì nữa?”
“Bố!”
“Đủ rồi!”
Ông cụ Hiên Viên đứng lên, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nặng nề: “Chẳng lẽ vừa nãy mày không nghe rõ lời quản gia nói sao? Em trai của mày bị bắt bỏ tù rồi, nó bị tố cáo, hiện tại, nó đã bị điều tra, mày có biết không hả?”
“Đó là em trai ruột của mày, mày không lo nghĩ xem nên làm gì để giúp nó, lại chỉ để tâm đến chuyện trả thù nhà họ Lý, trong lòng mày… còn hai chữ thân tình hay không hả? Có phải lỡ như một ngày nào đó tao nằm xuống, vì muốn trả thù nhà họ Lý, ngay cả tang lễ của tao mà mày cũng không làm, đúng không? Hả?”
Ông cụ Hiên Viên lộ vẻ thất vọng.
“Bố… con không có ý đó, con… con chỉ muốn điều tra nội dung cụ thể của buổi thẩm tra kia, lúc đó mới có thể biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, và vì sao chú ba bị tố cáo, con…”
“Biết à?”
Ông cụ Hiên Viên duỗi tay, chỉ vào mặt Hiên Viên Mục, ánh mắt bi thương: “Những chuyện mà em trai mày làm… mày còn cần phải đi điều tra à?”
Soạt!
Hiên Viên Mục biến sắc, trái tim trong lồng ngực run lên vì sợ.
Mấy năm nay, trong lòng ông ta biết rất rõ những chuyện Hiên Viên Thâm đã làm.
Bởi vì lý do thân phận, sau khi kết hôn, đối với Hiên Viên Thâm, muốn sử dụng nguồn lực tài chính từ gia tộc là một chuyện không hề dễ dàng, một mặt vì e ngại sự bất mãn từ dư luận, mặt khác vì muốn nhận được sự tán thành từ mấy vị ở “Triều đình”.
Chính vì lẽ đó, cuộc sống của Hiên Viên Thâm rất túng thiếu, hoàn toàn không so sánh được với cuộc sống xa hoa của cậu ấm trước kia.
Sống trong túng quẫn suốt một thời gian dài đã khiến cho suy nghĩ của Hiên Viên Thâm càng trở nên tiêu cực, vì sao Hiên Viên Mục có thể kế thừa vị trí gia chủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn ông ta lại vì sự quật khởi của gia tộc mà dấn thân vào con đường tăm tối, đầy rẫy nguy cơ này.
Ông ta cảm thấy rất bất công.
Theo thời gian, tâm cũng dần dần lệch hướng, vì muốn bản thân được sống sung sướng hơn, Hiên Viên Thâm đã lợi dụng thân phận của mình, móc nối với một vài vị lãnh đạo của tập đoàn bất động sản thuộc gia tộc, cùng nhau rửa tiền, đưa tiền ra ngoài, sau đó tất cả đều chảy vào túi ông ta.
Đây là cách kiếm tiền nhanh nhất, và cũng an toàn nhất.
Nhanh… cái này không cần bàn cãi.
An toàn… Hiên Viên Thâm chỉ cần chi tiêu dè sẻn một chút.
Dù cho các vị cấp cao của gia tộc Hiên Viên có phát hiện số tiền này cuối cùng sẽ chảy vào túi ông ta, thì cũng không ai dám đi tố cáo, càng không dám nhiều lời, ngay cả Hiên Viên Mục có biết thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, người nhà mình, lấy tiền trong nhà thì có gì quan trọng đâu chứ?
Dù sao ông ta cũng là người nhà Hiên Viên.
Hiên Viên Thâm đã đoán đúng điểm này.
Sau khi biết chuyện, Hiên Viên Mục không dám công khai ra ngoài, mà còn bảo cấp dưới đừng hỏi đến, coi như không hề phát hiện, đồng thời còn chi ra một khoản tiền để bịt miệng những kẻ biết chuyện.
Hiện tại, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, Hiên Viên Mục đã ý thức được hậu quả.
Ông ta hoảng hốt lui về sau một bước, không dám nhìn vào mắt ông cụ.
Nếu như…
Lúc này đây, nếu như ông ta biết rằng Vương Đào, một trong những người thuộc ban lãnh đạo tập đoàn bị ông ta dùng tiền bịt miệng, chính là nhân chứng đứng ra tố cáo Hiên Viên Mục lần này, e rằng ông ta sẽ tức giận đến mức hộc máu.
Có nhân, sẽ có quả.
Lúc trước anh phạm sai lầm, không có ai đến uốn nắn, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không bị trừng phạt, mà là đợi đến thời khắc nguy hiểm nhất, sẽ chọc cho anh một dao trí mạng.
Cái này gọi là…
Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, mà là chưa đến lúc báo.
Hiên Viên Mục nuốt một ngụm nước bọt, vội quay đầu nhìn về phía quản gia: “Lập tức chuẩn bị xe, đi đến tập đoàn bất động sản, lệnh cho kế toán lập tức soạn ra tất cả sổ sách tài chính trong mười năm trở lại đây, tôi muốn kiểm tra, đối chiếu!”
Sau khi cẩn thận kiểm tra, đối chiếu, ông ta sẽ sử dụng một số thủ thuật để xóa bỏ chứng cứ.
Nhưng…
Ngay khi ông ta dứt lời, báo ứng liền đến.
“Hỏng rồi, hỏng rồi!”, ngoài cửa, một thư ký hấp tấp chạy vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hiên Viên Mục hỏi.
“Hỏng… hỏng rồi…”, sắc mặt thư ký tái nhợt: “Vừa nãy có một nhóm người của tổ điều tra mang theo lệnh đến tập đoàn bất động sản thuộc gia tộc Hiên Viên, bọn họ nói muốn tra rõ tất cả các khoản thu chi của công ty!”
“Nói… nói rằng
.
Danh Sách Chương: