Bởi vì đi thì có thể được nhìn thấy Vu Kiệt mỗi ngày.
Nhưng cô cũng hiểu rõ một điều, cô thích anh, nhưng đối với cô, anh lại không hề có tình cảm trai gái.
Cô không muốn tự làm đau lòng mình, thế nên chỉ có thể từ chối.
Vu Kiệt không hỏi gì thêm mà quay sang Lưu Hổ.
“Cậu theo tôi đến thủ đô đi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu công việc mà cậu muốn!”
“Công nhân viên chức hoặc quân đội đều được, ở đâu cậu cũng có thể trở thành nhân tài kiệt xuất!”
Lưu Hổ ngẩn người, hắn ta chưa từng có suy nghĩ sẽ đến thủ đô, bởi vì trong lòng hắn ta còn có một người.
“Không được, tôi muốn ở cùng ông Ngô, ông đã lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn dài, tôi muốn ở cùng ông, bảo vệ cái làng này!”
Lưu Hổ từ chối, từ chối tương lai có thể mang đến cho hắn ta cuộc sống đủ đầy, cơm ngon áo ấm.
“Được, vậy tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa, sau này có thời gian, tôi sẽ đến thăm mọi người!”
Vu Kiệt rất quyết đoán, lập tức quay người rời đi.
Dương Cẩm Tú khẽ thở dài, cũng đi theo sau anh.
Vu Kiệt đi rồi, những người khác cũng không còn lý do nấn ná lại đây, mọi người lần lượt đốt một ít tiền giấy ở cổng làng để tỏ lòng biết ơn, sau đó rời khỏi làng Trường Mao.
Từng chiếc ô tô từ từ rời khỏi, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho ngôi làng.
Ba người Ngô Lãnh vẫn tiếp tục đốt vàng mã, bọn họ muốn đốt thật nhiều, tránh cho… bà con ở dưới đó sống không được tốt!
Sau khi mấy người Vu Kiệt rời đi không bao lâu, ngọn núi lại một lần nữa ồn ào hẳn lên.
Trên đường núi, có rất nhiều chiếc xe sang trọng nói đuôi nhau lao nhanh về phía trước, dường như sợ không còn kịp nữa.
Những chiếc xe này lục tục đỗ lại trước cổng làng, sau đó có rất nhiều người xuống xe.
Mỗi người đều là những nhân vật có địa vị ở Lạc Thành.
Bọn họ mặc âu phục, mang theo vẻ mặt nghiêm túc bước đến.
.
Danh Sách Chương: