Haha…
Đúng là buồn cười!
Nét mặt Đổng Sinh trông rất dữ tợn, anh ta cắn chặt răng, hai mắt nhìn trừng trừng vào Lục Chấn Hoa.
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy bất lực, khoan nói đến danh xưng cậu chủ nhà họ Đổng đáng tự hào, chỉ riêng việc anh ta là một trong bốn vị tài tử nổi danh tại Đông Lục, cũng đủ để nhận được sự kính nể của mọi người khi đi ra ngoài.
Đổng Sinh chưa từng cảm thấy uất ức như bây giờ.
Huống hồ…
Rõ ràng là đám quan chức nhà nước khốn kiếp này thông đồng với nhau, đổi trắng thay đen, giả mạo chứng cứ.
Vậy mà bọn họ còn rất hiên ngang, ra vẻ ta đây làm việc rất công tâm.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Từ xưa đến nay, tổ tác chiến kinh tế Hoa Hạ luôn chú trọng công bằng, công chính, công khai. Ông là đội trưởng mà lại xử án như vậy sao?”
“Ông cấu kết cùng tên Lý Giang Đào kia, cả hai đều không phải thứ gì…”
Thế nhưng…
Đổng Sinh còn chưa nói hết lời, Lý Giang Đào ở bên cạnh đã thôi cười.
Ông ta không có tâm trạng để tiếp tục tranh cãi với Đổng Sinh.
Lý Giang Đào bước từng bước vững chãi đi về phía Đổng Sinh.
“Nói bậy! Mày chớ có quên, mày đã không còn là cậu chủ nhà họ Đổng cao quý nữa rồi! Bây giờ cùng lắm mày chỉ là thằng què mà thôi!”
“Đội trưởng Lục tự có cách phá án của mình, cần một tên tù nhân như mày xen vào à?”
“Vừa nãy dạy dỗ mày còn chưa đủ đúng không?”
Ngay sau đó…
Trong mắt Lý Giang Đào lóe lên tia tàn nhẫn, ông ta híp mắt lại, nhìn chòng chọc vào Đổng Sinh.
“Ông…ông muốn gì?”
Lý Giang Đào chẳng chút để tâm đến tiếng thét của Đổng Sinh.
Ông ta đột nhiên giơ chân, hung hăng đạp lên cái chân còn lại của anh ta.
“A…”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng toàn bộ tầng hầm.
“Mẹ kiếp, ai bảo mày lắm lời!”
Lý Giang Đào ra tay tàn nhẫn, hai mắt ông ta lồi ra, thô bạo giẫm lên hai chân của Đổng Sinh.
Cuối cùng, hai chân Đổng Sinh cũng đã không chống đỡ nổi nữa, nhũn ra, sụm xuống, cả người anh ta quỳ rạp trên mặt đất, chỉ nhờ vào hai cái tay đang bị còng nâng đỡ cơ thể.
Sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt, mồ hôi túa ra khiến tóc ướt đẫm, Đổng Sinh bất giác rùng mình, hai hàm răng va vào nhau phát ra âm thanh “lách cách”.
“Cậu Đổng…”
“Lý Giang Đào! Tôi cảnh cáo anh, chớ có khinh người quá đáng!”
“Nếu như cháu nội tôi có gì sơ suất, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”
Ông cụ Đổng lộ vẻ lo lắng, ánh mắt lóe lên tia sành sỏi cùng tàn nhẫn, mày ông ta cau lại, nhìn chằm chằm vào Lý Giang Đào.
Thế nhưng Lý Giang Đào lại chẳng chút lo sợ, ông ta cười châm chọc, bước đến trước mặt ông cụ Đổng, giơ tay lên, quơ quơ bản hợp đồng cổ phần công ty trong tay, vừa cười vừa nói:
“Còn đòi khiến tôi sống không bằng chết à? Lão già kia, đến giờ mà vẫn còn mạnh miệng hả?”
“Tưởng rằng các người còn là nhà họ Đổng đứng đầu Giang Thành, có thể coi trời bằng vung à?”
“Tôi nói cho ông biết, đã không còn tập đoàn Đổng Thị nữa rồi, nhà họ Đổng các người…ha ha…”
Hừ!
Đợi sau khi tống ba người vào ngục giam, tôi sẽ đối phó với ả đàn bà đáng chết Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ kia. Tập đoàn Đổng Thị như một con quái vật khổng lồ chẳng phải cũng dễ dàng bị lật đổ đó sao.
Lý Giang Đào hờ hững nhìn ông cụ Đổng, ánh mắt lộ vẻ trêu tức, cứ như đã thấy được kết cục của tập đoàn Đổng Thị.
“Ha ha…”
“Chớ có nói chắc quá!”
Ở một góc khác, Vu Kiệt lạnh lùng nói, thái độ tràn đầy khinh thường của anh lập tức làm bùng lên lửa giận trong lòng Lý Giang Đào.
Ông ta quay người nhìn về phía Vu Kiệt, bước đến gần anh, nói với thái độ vênh váo, hung hăng:
“Mày chỉ là một tên lính xuất ngũ thuộc đội hậu cần, bạn của mày, chồng ả Lâm Nhã kia cũng là một tên lính hậu cần mà thôi, tao quả thật không ngờ mày với ả đáng chết kia lại quen biết nhau, thế nhưng, mày tưởng rằng ả tài giỏi hơn tao à?”
“Nhà họ Đổng sắp tiêu đời rồi, tiếp đó, tập đoàn Hoa Mỹ cũng sẽ là vật trong túi của hội thương nghiệp Vạn Hải…”
“Ngậm cái miệng thối của ông lại!”
Ngay khi Lý Giang Đào đang vênh váo, tự đắc trước mặt Vu Kiệt, đột nhiên, anh lạnh lùng quát lên, cắt ngang lời ông ta.
Vương Tam là anh em tốt của anh tại đội Lang Nha, trong một lần bị kẻ địch đánh lén, anh ta đã chấp nhận hi sinh vì dân tộc.
Cuối cùng, Vương Tam chết thảm dưới họng súng của kẻ địch, còn anh, vì để báo thù cho người anh em của mình, đã vượt biên, ngàn dặm xa xôi giết địch.
Phần tình nghĩa anh em này…
Phần tình đồng chí này…
Sao có thể để một tên bỉ ổi như Lý Giang Đào nhạo báng được?
Lại nói, chị dâu Lâm Nhã vốn là vợ của liệt sĩ, sao có thể để một tên vô sỉ lòng dạ đen tối nhục mạ như thế được!
Tiếng quát của Vu Kiệt dọa Lý Giang Đào đứng sững ra, ông ta bị khí thế của anh dọa sợ.
Thế nhưng, sau khi lấy lại bình tĩnh, vẻ kinh ngạc trong mắt ông ta dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh tởm.
“Mày là cái thá gì? Chỉ là một tên nghèo hèn đến từ nông thôn, theo tao được biết, mày còn không phải là thôn dân chính thức của thôn Vu Gia nữa kìa, cùng lắm chỉ là một đứa cô nhi không bằng cấp!”
“Thằng anh từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau với mày cũng chỉ là một tên vô dụng, một thằng đi ở rể không biết xấu hổ, anh mày như thế thì mày cũng chẳng hơn gì, có gì hay ho để ra vẻ hả?”
“À! Tao quên nhắc mày, sợ là mày còn chưa biết!”
Lý Giang Đào bước tới, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tối sầm, tràn đầy tức giận của Vu Kiệt, ông ta nhếch môi, cười một cách xấu xa:
“Tập đoàn nhà họ Cao của anh chị mày sẽ sớm thuộc về hội thương nghiệp Vạn Hải của tao mà thôi!”
“Ha ha ha ha ha!”
Anh trai…
Tập đoàn nhà họ Cao…
Lửa giận trong lòng Vu Kiệt bùng lên, gần như sắp bộc phát.
Bao che lẫn nhau, đổi trắng thay đen, giờ còn muốn đụng đến bạn bè, người thân của anh, vu oan giá họa người bên cạnh anh, xúc phạm người vô tội.
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, xương tay kêu lên răng rắc, kéo theo đó là tiếng va chạm của xích sắt, trong mắt anh bừng bừng lửa giận.
Nhìn thấy anh như vậy, Lý Giang Đào vòng tay trước ngực, giơ hai ngón tay lên.
“Nếu mày đã …trọng tình trọng nghĩa như vậy, tao sẽ cho mày hai lựa chọn”.
“Thứ nhất, mày quỳ xuống cầu xin tao, nếu tao vui, ta sẽ thả cho tập đoàn nhà họ Cao một con đường sống!”
“Dù sao thì hiện tại, đối với tao, muốn thâu tóm tập đoàn nhà họ Cao chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”
“Thứ hai, mày ngoan ngoãn ký tên nhận tội cho tao! Tao là người lớn, không chấp nhặt với trẻ con, tao có thể xem xét cho mày giảm án ba năm!”
“Sao hả? Có phải là lợi lắm đúng không…”
Nói xong, Lý Giang Đào cười mỉa.
Giảm án ba năm?
Nghe vậy, Vu Kiệt híp mắt nhìn ông ta, ánh mắt anh vô cùng sắc bén.
Chỉ là một tên hội trưởng Hội thương nghiệp, lấy tư cách gì đòi giảm án ba năm cho anh.
Quả nhiên…
Hai tên này…có bí mật gì đó…
Mảnh đất mà anh cùng với các anh em của đội Lang Nha thề sống chết bảo vệ, vậy mà lại có hằng hà sa số loại u nhọt ác tính như vậy tồn tại.
Quả thật là sỉ nhục!
Quả thật đáng xót xa!
Anh nhìn về phía Lý Giang Đào cùng Lục Chấn Hoa, vẻ mặt lạnh lùng, cười nhạt:
“Đổng Sinh nói không sai, quả nhiên là quan cấu kết với quan!”
“Ông chỉ là hội trưởng của một cái hội thương nghiệp mà thôi!”
“Ai cho ông tư cách giảm án phạt?”
“Ai…cho ông can đảm giảm án phạt?”
“Ầm…ầm…”
Hai câu hỏi tựa như sấm sét đánh thẳng vào tim hai người kia.
Khiến bọn họ nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào, trong lúc nhất thời, cả hai không nói nên lời.