“Chỉ cần ông Ngô muốn, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để đáp ứng yêu cầu của ông”.
Dương Cẩm Tú lặng lẽ bước đến sau lưng Vu Kiệt.
“Đúng vậy đó, ông Ngô, ông đi cùng với chúng tôi nhé! Vừa hay em gái này cũng có thể theo cùng!”
Cô ngồi xổm xuống cạnh xe lăn, nói rất chân thành: “Cô Ngô, cùng đi nhé, khoảng thời gian qua, nhờ có cô chăm sóc nên anh Kiệt mới mau bình phục như vậy!”
“Tôi muốn báo đáp ơn nghĩa của cô, tôi có thể nhờ vào mối quan hệ cá nhân để cô được vào đại học Thủ Đô, ở đó, cô sẽ học được rất nhiều thứ đấy!”
Tuy nhiên, cơ thể nhỏ bé của Ngô Tiểu Phàm lại run lên, càng cúi thấp đầu hơn.
“Trời đất bao la, nếu không phải là nhà thì có đi đến đâu chăng nữa cũng không có tác dụng gì, tôi cũng đã một bó tuổi rồi, chỉ có một mong muốn đơn giản, đó là có thể chết ở quê hương!”
“Không đi, không đi, tôi ở lại đây, không đi đâu cả, ở lại cùng… bà con!”
“Nếu không, mỗi dịp lễ tết, không có ai chúc tết bọn họ, cỏ mọc trên mộ sợ là cũng cao thêm mấy mét ấy chứ!”
Ngô Lãnh lắc đầu, nói bằng giọng điệu trêu đùa.
Nhưng người ở đây lại cảm giác được sự u buồn trong đó.
Dường như thế giới dù to lớn cũng không có chỗ để ông ta dung thân.
An ổn mà sống cũng không tệ, thực chất đó là mong ước lớn nhất của đời người.
Có người theo đuổi tiền bạc, có người lại thích quyền lực, cũng có rất nhiều người yêu thích phụ nữ đẹp.
Nhưng có một số người, hạnh phúc đối với họ chính là cơm canh đạm bạc, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Cũng có người xem tình yêu là hạnh phúc, chỉ cần có thể ở cùng người mình yêu, cũng ngắm mặt trời lên xuống nơi cuối chân trời.
“Tôi tôn trọng mong muốn của ông Ngô, nếu ông đã không muốn, thì thôi vậy!”
Vu Kiệt thản nhiên nói, rồi quay sang nhìn Ngô Tiểu Phàm.
Cô vẫn cúi đầu, trông có vẻ rất nặng nề.
“Tiểu Phàm, cô muốn đi không?”
Vu Kiệt hỏi.
Ngô Tiểu Phàm mấp máy môi, vành mắt có hơi ửng hồng.
Cô lắc đầu, không nói gì cả.
Thế nhưng trong lòng cô biết bản thân rất muốn đi.
.
Danh Sách Chương: