“Đến rồi!”
Trên sân thượng tòa nhà bỏ hoang, người tên Lưu Hỏa, cường giả Huyết Cương Bắc Băng sắp kế nhiệm chức vị Tu La Vương đang khoanh tay trước ngực, đứng sát mép sân thượng.
Ánh mắt của hắn giống như lưới trời thâu tóm toàn bộ thành phố, kình khí trên người không ngừng tỏa ra, phủ kín mọi ngóc ngách tòa nhà nát này, khoảnh khắc đó, hắn đứng trong mưa, chẳng khác nào một ông vua ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ của mình, ánh mắt sắc lẹm, tựa hồ mũi dao nhọn, toát ra sát khí lạnh như băng.
“Ở đâu?”, đầu lưỡi Lưu Hỏa cong lên, liếm liếm khóe môi một cách yêu tà: “Tao không kịp chờ để uống máu mày nữa rồi, Lang Vương Hoa Hạ!”
Trong cơn mưa như trút nước, bên trên thành phố chỉ tuyền một màu xám trắng bao trùm, mưa quất xối xả vào cửa kính, ánh lên bóng dáng méo mó của đám người đi đường chen chúc nhau.
Tòa nhà xưởng bỏ hoang này không phải ở trung tâm thành phố, mà nằm ở một khu xóm nghèo hoang phế, chung quanh dù cũng có một số người làm công cho nó, nhưng họ chẳng qua chỉ là tầng lớp lao động cùng đinh.
Trong thành phố này, hay nói đúng hơn là trong cái xã hội này, cái gọi là tự do hay hòa bình gì đó, chỉ là những kẻ có tiền dùng tiền bạc và địa vị ràng buộc lẫn nhau, mới có được cái gọi là nhân quyền.
So với cuộc sống ở Hoa Hạ ngoài kia thì xóm nghèo này và những xóm nghèo lân cận là xã hội phân chia giai cấp rõ ràng, gọi là, địa ngục trần gian!
Lúc này, Lỗ Tư Châu còn đang lo lắng chờ đợi tin tức của Omen.
Cả đêm không ngủ tử tế, lúc này mặt mũi ông ta hiện vẻ nhợt nhạt tiều tụy.
Ông ta ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhã.
Phải nói một câu, mặc dù Lâm Nhã đã từng sinh con, nhưng vóc dáng vẫn không thua kém những cô gái mới ngoài 20 tuổi, nhất là đường cong chữ S mềm mại đó, khiến ai nhìn thấy cũng không nhịn nổi thèm… Không được!
Một tên sát thủ đứng kế bên Lỗ Tư Châu đưa mắt nhìn ông ta, trong lòng cười khẩy, chủ động nói: “Tộc trưởng, nếu ông muốn thư giãn cho thoải mái một chút thì…, trên tầng ba có một căn phòng dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu ông không ngại, tôi có thể…”
“Ha ha ha!”
Nói xong, tên sát thủ cười cười, ra vẻ vô tình lướt mắt liếc về phía Lâm Nhã.
Lỗ Tư Châu hừ mũi: “Cậu cũng có mắt nhìn hàng quá nhỉ, đêm qua tối quá nhìn không rõ cho lắm, vậy mà giờ vừa thấy, đúng là… Bỏ đi, con đàn bà Hoa Hạ này đúng là rất được, tôi chừng này tuổi rồi vậy mà nhìn ả một cái còn muốn nổi máu, nhưng mà không biết…”
Tên sát thủ bật cười cam đoan: “Ông cứ yên tâm, lúc nào trên người tôi cũng mang theo loại thuốc này, bảo đảm ngây ngất hết nấc”.
“Thật à?”
Lỗ Tư Châu nheo mắt: “Vậy…”
“Reng reng”.
Tên sát thủ vừa dứt lời, di động đột nhiên réo vang, cắt ngang chuyện sung sướng ông ta đang định làm.
Ánh mắt Lỗ Tư Châu đanh lại, lập tức rút điện thoại ra, là của Omen, vội vàng bắt máy: “Alô”.
“Là tôi, thưa tộc trưởng”.
“Đã về đến chưa? Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Lỗ Tư Châu hỏi như bắn liên thanh, chờ cả đêm, cũng coi như đã đợi được tin của hắn.
Omen trả lời: “Tộc trưởng, có thể chúng ta đã rơi vào bẫy của kẻ thù rồi, ngoài Thủy Đường, những phân đường khác đều không bị tấn công gì quá mạnh, người của tổ chức Đệ Nhất chỉ là hơn một trăm tên sát thủ làm bộ giết người ngoài mặt tthôi, sau khi gây thanh thế muốn tiêu diệt gia tộc Thánh Đường chúng ta, toàn bộ đều rút lui cả rồi”.
“Gì cơ?’
Lỗ Tư Châu biến sắc: “Cậu nói tất cả người của tổ chức Đệ Nhất đều chạy hết rồi? Họ chỉ muốn gây thanh thế thôi?”
“Đúng vậy!”
Omen khẳng định.
Nghe nói vậy, Lỗ Tư Châu sững người tại chỗ, giống như bất thình lình bị sét đánh, gây thanh thế, rút lui? Chỉ để tiêu diệt một cái Thủy Đường con con?
Đây hoàn toàn không phải phong cách làm việc của tổ chức Đệ Nhất, rõ ràng đã tìm được chỗ trú ẩn của gia tộc Thánh Đường, lại ngay lúc một nửa lực lượng trong gia tộc bị điều đi làm việc khác, cơ hội ngàn năm có một lại hội đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, theo lý mà nói, bọn họ phải dốc toàn lực tấn công mới phải, tại sao mới được nửa chừng lại đột ngột rút lui?
Đây chẳng phải là hao công phí sức sao?
Sau này muốn có lại cơ hội như vậy, căn bản là không thể.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ người của gia tộc Thánh Đường thay đổi chỗ ẩn náu à?
Bọn họ không sợ mất mục tiêu ư?
“Có khuất tất”, Lỗ Tư Châu ý thức được điều này.
Omen: “Có khi nào… bọn chúng biết chúng ta trở về, cho nên mới bỏ của chạy lấy người?”
Lỗ Tư Châu bác bỏ: “Không thể nào, trừ khi có nội gián, nếu không làm sao bọn chúng biết là có cứu viện, bọn chúng cũng không biết cậu xuất phát từ Luân Thành, chẳng lẽ chúng trù tính được, nghe thật buồn cười…”
“Khoan đã nào!”
Bỗng nhiên, Lỗ Tư Châu hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra một người.
Omen cũng như nghĩ tới điều gì đó: “Tộc trưởng, chẳng lẽ là… Vu Kiệt?”
Giọng Lỗ Tư Châu lạnh ngắt: “Tổ chức Đệ Nhất đã chen vào vụ Lâm Nhã bị bắt cóc!”
“Bọ họ lại có thể vì một người bình thường mà xuất đầu lộ diện sao?”
“Cũng chưa chắc, nếu bọn họ thực sự biết Lâm Nhã ở Luân Thành, vậy càng không nên nửa đường rút lui, rốt cuộc họ có mục đích gì?”
“Tấn công nửa chừng, sau đó rút lui, nếu họ biết có cứu viện xuất phát từ Luân Thành, vậy thì nếu đứng ớ cương vị họn họ, sẽ là…”
“Không xong rồi!”
Lỗ Tư Châu kinh hoàng: “Chúng ta lộ vị trí rồi”.
Trong nháy mắt, từng nút thắt lần lượt được mở ra, Lỗ Tư Châu nhanh chóng hiểu được, mục đích của Đệ Nhất chẳng phải là để dẫn dụ sát thủ vẫn luôn ẩn náu ở Luân Thành lộ mặt, trở lại Lập Kiên sao?
Như vậy, để truy ra vị trí của họ ở Luân Thành không phải dễ như trở bàn tay à?
Nói cách khác…
Lỗ Tư Châu lập tức ra lệnh vào điện thoại cho Omen: “Lập tức quay lại, nhanh lên, phải trở về trước buổi tối!”
Omen: “Đã rõ, tôi lập tức…”
“Uỳnh!”
Ngay lúc hắn ta còn chưa dứt câu.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa choảng thẳng vào điện thoại điếc cả tai.
Cùng với mặt đất rùng rùng chấn động, chỉ thấy phân đường của gia tộc Thánh Đường tọa lạc tại một khu công nghiệp nào đó nằm ở ngoại ô Lập Kiên bị bao trùm bởi lửa đỏ khói đen hừng hực.
Đó là màu của núi lửa phun trào!
Đó là màu của dung nham nóng chảy!
Chỉ trong nháy mắt, đám cháy lan ra cực nhanh, lưỡi lửa nuốt chửng mọi thứ trên đường nó đi qua, cửa kính nhiều tòa nhà sau lưng Omen nổ tung vì áp suất hơi nóng, hóa thành vô số mảnh vụn văng tung tóe khắp mọi nơi.
Khói đen ngùn ngụt bốc lên trong màn mưa.
Ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ nững gì có thể cháy được.
Chỉ trong một giây!
Chỉ trong một chớp mắt!
Người của gia tộc Thánh Đường ở trong những tòa nhà đều bị vây chặt trong biển lửa.
“Aaa…”
“Chạy… Mau chạy đi!”
“Lửa… Lửa cháy lớn quá!”
“…”
Tiếng kêu la tiếng gào thét xé trời.
Ngay sau đó là hàng loạt tiếng chuông báo động thủng màng nhĩ.
Omen ngây dại, hắn cầm điện thoại xoay người lại, nhìn tòa nhà đang bị thần lửa từng chút từng chút hừng hực nuốt chửng, hắn ngơ ngác không kịp phản ứng.
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”
“…”
Những tòa nhà xung quanh thuốc gia tộc Thánh Đường, đồng loạt phát nổ!
Lỗ Tư Châu kinh hoàng: “Omen… Omen!”
“Nói gì đi, cậu sao rồi? Xảy ra chuyện gì?”
Omen nuốt nước bọt, biểu cảm đờ đẫn: “Không… không xong rồi… Tộc trưởng… Người tôi đưa về… hình như tiêu rồi…”
“Người của Đệ Nhất trước khi rút đi, hình như… đã lén gài bom… trong địa bàn trú ẩn của gia tộc Thánh Đường chúng ta!”
“Cái gì?”, Lỗ Tư Châu như bị sét đánh trúng đầu, sững người tại chỗ!
Nhưng…
Hãi hùng, nhưng không chỉ có như vậy.
Ngay khi Omen vừa dứt câu, một gã sát thủ vội vàng vọt vào chỗ Lỗ Tư Châu đang đứng, bộ dạng hấp tấp ba bước dồn một.
“Tộc… tộc trưởng, không xong rồi!”
“Mười người vừa mới ra ngoài tuần ra…”
“Đều chết hết rồi!”
Soạt!
Toàn bộ, thất kinh!.
Danh Sách Chương: