Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy danh của Long Tiễn như tiếng sấm rền bên tai.

Sắc mặt của ông cụ Lý trở nên nghiêm trọng, đột nhiên ngửa đầu cười lớn.

“Không hổ là con cháu có huyết mạch của nhà họ Lý chảy trong người, từng bước chân vào Long Tiễn, đám con cháu gia tộc hào môn ở thủ đô kia đều chỉ như con sâu cái kiến mà thôi!”

Ông ta biết rất rõ bên trong Long Tiễn có một đám quái vật ra sao.

Nói không phải khoa trương, nhưng trong một triệu người cũng rất khó để tìm ra được một người có tư cách để bước vào Long Tiễn.

Họ giấu bên trong đó các thiên tài của mọi miền đất nước, bao gồm thiên tài máy tính, thiên tài gián điệp, mọi lĩnh vực đều có những người trẻ tuổi có khả năng đặc biệt bẩm sinh, mà mỗi một người tham gia vào đây, hồ sơ cá nhân của họ đều được coi là tuyệt mật.

Cho dù là tổ chức tình báo Mật Điệp Tư cũng không có tư cách để truy cập.

Nhưng như vậy, muốn biết được thông tin của Vu Kiệt những năm gần đây sẽ rất khó.

Ông cụ Lý suy tư một hồi, hỏi: “Việc hồ sơ, nếu đã không có tư cách truy vấn, vậy thì không cần tra nữa, chúng ta chỉ cần biết nó chính là cháu nội của nhà họ Lý này là được, tình hình sau đó như thế nào?”

Ưng tiếp tục nói: “Sau đó, lúc chúng tôi đuổi theo đến nhà máy ô tô cũ, cậu chủ đã hạ gục hầu hết các binh lính được thuê từ nước ngoài về, chỉ để lại mỗi mình Vương Ninh đã gãy hai chân, tôi đã đi hỏi Trương Thế Đào ở Giang Thành, nhưng ông ta lại nói chúng ta không có tư cách để hỏi, tôi nghĩ hẳn là có một nhân vật lão làng nào đó đã biết được hành tung của cậu chủ nên hạ lệnh không cho bất kỳ người nào tiết lộ”.

“Nhân vật lão làng?”

“Đám già hiện đang sống ở Giang Thành tôi đều quen, nhưng bọn họ hình như không có quan hệ gì với Long Tiễn! Đi điều tra xem, lúc mà chúng ta điều tra đến Vu Sơn nhà họ Vu và cháu nội của tôi thì có những thế lực nào cũng đang điều tra”.

“Không thành vấn đề, Gia chủ cho tôi ba phút!”

Không tìm được hồ sơ của Vu Kiệt nhưng điều tra vấn đề này thì không thành vấn đề.

Thành phố Giang Thành cũng chỉ có mấy người có được mối quan hệ đặc thù để điều tra chuyện này, rất nhanh đã có kết quả.

Ưng nhìn tin tức được Mật Điệp Tư gửi đến trong điện thoại, biểu cảm trở nên nghiêm trọng: “Gia chủ, tìm được rồi, nhưng… nhưng mà có chút phức tạp!”

“Nói!”

“Đúng vậy, ngày hôm nay có tổng cộng vài vị đã điều tra về gia đình của cậu chủ và sự việc Lãnh Trầm hạ độc Vu Sơn, lần lượt là gia chủ nhà họ Lãnh, cậu chủ nhà họ Đổng, ông cụ nhà họ Đổng, còn có một vị nữa… là thư ký Vương đến từ khu biệt thự đặc biệt kia…”

“Thư ký Vương?”

Nghe đến thân phận của mấy người này, ông cụ Lý đã thẳng thừng lược bỏ, nhưng vừa nghe thấy ba chữ thư ký Vương thì trong đầu ông ta không kiềm được mà xuất hiện hình dáng của một người.

Vị đó là một anh tài với ba tước vị tiến sỹ.

“Tôi nhớ năm năm trước, trong biệt thự đặc biệt không phải có một người cao tuổi thân phận bí mật vào ở sao?”, ông cụ Lý hỏi.

“Đúng vậy, Gia chủ, người cao tuổi đó họ Lưu, hồ sơ đưa lên rất mơ hồ, cho nên Mật Điệp Tư không cập nhật vào tư liệu của tổ chức”, Ưng đáp lời.

“Lưu?”

Vẻ mặt của Ông cụ Lý trầm hẳn xuống.

Người cao tuổi họ Lưu?

Còn nghỉ hưu?

Bên cạnh lại có một thư ký Vương?

Có mối quan hệ thân thiết với Long Tiễn!

Chẳng lẽ…

“Lưu --- Mặc --- Sinh!”

“Mẹ kiếp, cái lão thất phu này hoá ra là trốn ở đây, đi, đi tìm được ông ta cho tôi!”

...

...

Đêm khuya, bên cạnh đầm sen, từng đoá sen nở rộ, trên bờ truyền đến từng hồi tiếng ếch kêu văng vẳng, tiếng mưa rơi nặng hạt rơi trên mặt hồ rất giống với tiếng súng liên thanh trên chiến trường.

Mỗi khi đến lúc này, Lưu Mặc Sinh vốn đã nghỉ hưu vì muốn hồi tưởng lại ký ức về cuộc sống trước đây, đều sẽ mặc áo che mưa đội mũ, cầm một cần câu cá đến ngồi bên cạnh hồ nước của khu biệt tự, yên lặng… lắng nghe tiếng mưa… tiếng sấm!

Thư ký Vương cầm ô đi tới: “Ông Lưu, Vu Kiệt đã đến ga tàu rồi, chiếc xe mà anh ấy nhờ tôi điều tra cũng đã về đến thành phố Ninh Thành, hay là điều tra cụ thể xem chủ xe là ai?”

Lưu Mặc Sinh lắc đầu: “Không cần, cậu ta giống như một con sói, vua trong các loài sói, cậu ta muốn đi đâu? Cậu ta muốn đi như thế nào, đều không cần bất kỳ ai can thiệp vào, điều này đối với cậu ta mà nói là một sự tôn trọng!”

“Đã hiểu, ông Lưu, nhưng mà tôi có việc muốn báo cáo một chút!”

“Nói!”

Thư ký Vương trầm giọng nói: “Tối hôm qua ngoài chúng ta điều tra việc anh trai của Vu Kiệt là Vu Sơn bị hại ra, bên Mật Điệp Tư của thủ đô cũng đang điều tra, hơn nữa người tới đây còn là nhân vật chủ chốt của Mật Điệp Tư, thân phận không hề đơn giản”.

“Mật Điệp Tư?”

Nhà họ Lý!

Lưu Mặc Sinh lập tức liên tưởng đến đại gia tộc hào môn đang trong giai đoạn cực kỳ hưng thịnh.

“Nhà họ Lý điều tra cậu ta làm gì? Hồ sơ của Vu Kiệt không phải đã cất đi từ lâu rồi à?”

“Đúng vậy, không biết nguyên nhân là gì”.

Thư ký Vương cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đúng vào lúc này, bốn phía xung quanh biệt thự truyền đến tiếng còi xe ầm ĩ phát ra từ phía cổng chính.

Mấy luồng ánh đèn xe ô tô chiếu rọi cả bóng đêm.

Cả căn biệt thự này đã bị bao vây.

Lưu Mặc Sinh khẽ nheo mắt lại.

Mặt thư ký Vương biến sắc: “Lẽ nào lại thế, ai mà to gan vậy, cả chỗ này cũng dám đến, tôi lập tức gọi người tới”.

Nói xong, cô ta nhanh chóng đi đến cửa chính của khu biệt thự, nhưng khi cửa vừa mới mở ra thì cô ta lại nhìn thấy một ông già mặc bộ đồ thời Đường, tay bắt sau lưng, đứng trước cửa.

Bóng lưng còng còng!

Khí chất uy nghiêm!

Loại khí chất không giận mà uy của người có địa vị độc tôn.

Còn có khuôn mặt quen thuộc đó.

“Ông Lý!”

Thư ký Vương hơi giật mình lùi lại một bước.

“Quả nhiên là cô, xem ra… lão già Lưu Mặc Sinh kia đúng là trốn ở đây, đi, gọi ông ta ra đây cho tôi, năm năm không có chút tin tức gì cũng thôi đi, tại sao lại ngăn cản tôi tìm Vu Kiệt!”

Ông Lý nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi thư ký Vương mắng.

Thư ký Vương vội vàng đóng cửa lại: “Tôi đi ngay đây”.

Nói xong, cô ta lại quay về bên cạnh Lưu Mặc Sinh: “Ông Lưu, ông Lý đến rồi, ông ta… ông ta tìm đến rồi”.

Hai mắt Lưu Mặc Sinh nhìn chằm chằm vào chỗ thả móc câu: “Trốn kỹ thế nào, cuối cùng vẫn phải lộ lên mặt nước thôi!”

“Cá đã mắc câu rồi!”

Ông ta kéo cần lên, liền nhìn thấy có một con cá chép đã mắc câu đang giãy đành đạch.

“Không gặp”.

Ông ta lạnh lùng trả lời một câu.

Trong những năm tháng rất lâu trước đó, ông ta và ông cụ Lý của nhà họ Lý vốn có giao tình cùng vượt qua hoạn nạn với nhau, tình cảm giữa hai bên rất khăng khít, giống như tình cảm giữa anh em ruột trong gia đình, nhưng vào năm năm trước, Lưu Mặc Sinh sau khi đưa ra quyết định đó thì đã nổi giận về hưu, không liên hệ với ai nữa, khiến cho hai người trong năm năm này chưa từng gặp mặt.

Lý do không gặp, là bởi vì Lưu Mặc Sinh không muốn gặp.

Cũng sợ ông Lý mắng ông ta là không quan tâm đến tình cảm anh em, nên về hưu cũng quyết không gọi ông ta cùng về hưu.

Nói đến cùng, cũng là vì sĩ diện.

“È...”

Thư ký Vương cực kỳ khó xử, hết cách, chỉ đành mang câu trả lời của ông Lưu truyền đạt lại cho ông Lý.

“Cái gì, không gặp?”

Ông cụ Lý nổi trận lôi đình: “Cái lão thất phu kia, không nói tiếng nào liền trốn mất tiêu cũng thôi đi, còn dám không gặp tôi, ông ta có coi tôi là anh em nữa không, bây giờ tôi sẽ đi tìm ông ta!”

“Ông Lý, đừng…”, thư ký Vương muốn ngăn cản nhưng bất đắc dĩ, thái độ của ông cụ Lý rất cương quyết, đẩy cửa ra liền đi thẳng về phía bờ đầm, cũng mặc kệ người che ô cho mình ở phía sau mà đội mưa bước vội vào trong.

Khi đến trước bờ hồ, nhìn thấy Lưu Mặc Sinh đang ung dung tự tại ngồi câu cá, ông cụ Lý liền nhấc chân đạp.

“Bốp!”

“Lão thất phu, tại sao ông dám không gặp tôi? Chơi trò trốn tìm vui không? Già cả đống tuổi rồi mà còn ấu trĩ như thế!”, ông cụ Lý nổi giận đùng đùng.

Lưu Mặc Sinh vô tội lắc lắc cái mông!

“Ông đến thì đến đi, còn hùng hổ mang theo một đám người đến làm gì, còn dám phái người điều tra người của tôi, tôi có khả năng sẽ gặp ông không?”

“Người của ông?”, ông cụ Lý trợn mắt trợn mũi: “Người của ông cái mông ấy, ông có biết là ông đã làm lỡ việc gì của tôi không?”

Lưu Mặc Sinh bĩu môi: “Tôi đang bảo vệ sự an toàn của cậu ta, đó là người của tôi, mặc dù tôi không biết ông điều tra cậu ta làm cái gì!”

“Ông!”

“Cái đồ lão thất phu nhà ông, lão thất phu, Vu Kiệt đó không phải là người của ông, nó là cháu nội của ông đây!”

"...", Lưu Mặc Sinh.

Hai mắt trợn tròn.

Cực kỳ --- kinh ngạc.

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK