Khi bà ta đang cảm thấy lo lắng không sao tả được, thì bỗng nhiên trong đám người có giọng nói vang lên.
“Có thể tìm được!”
“Nhất định có thể tìm được!”
“Tên đó, chắc chắn sẽ chủ động dâng đến tận cửa”.
Nhìn theo hướng giọng nói cất lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm quản gia nhà họ Thường.
Gia chủ nhà họ Thường lạnh lùng nhìn: “Càn rỡ, ông Long, nói lung tung cẩn thận bị phạt đấy”.
Quản gia già cười hà hà, nháy mắt.
Hứa Long lập tức hiểu ý, vác bao tải chứa Ngô Tiểu Phàm lên, theo quản gia đi tới, mãi đến khi đứng trước mặt Mộ Doãn Thiện và những chưởng môn kia mới dừng lại.
Quản gia già bảo Hứa Long lùi lại phía sau, sau đó lập tức nói với chưởng môn Thiên Sơn và Mộ Doãn Thiện nói: “Hai vị chưởng môn, ngại quá, vì là tin tốt đến quá đúng lúc nên làm phiền mọi người”.
Chưởng Môn Thiên Sơn híp mắt lại: “Những lời ông vừa nói là thật ư?”
“Ông nói tên Vu Kiệt đó nhất định sẽ tự dâng mình đến cửa? Có gì bảo đảm không?”
Quản gia vội vàng chỉ vào bao tải, ngồi xổm xuống kéo khóa ra.
Khi mọi người nhìn thấy một cô gái đang nằm trong đó thì sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, lại khó hiểu, gia chủ nhà họ Thường thì trực tiếp trợn tròn mắt, không chờ bọn họ kịp phản ứng thì đã nghe quản gia giải thích.
“Hai vị chưởng môn à, cô gái này tên là Ngô Tiểu Phàm, chính là cô cả của nhà họ Ngô, gia tộc hạng hai của Lạc Thành, tuy là thân phận đó không quan trọng, nhưng cô ta và ông nội Ngô Lãnh chính là hai người đã cứu tên Vu Kiệt đó lên ở thôn nhỏ dưới chân núi Trường Mao”.
“Hôm qua vô tình nghe các vị chưởng môn đang bàn luận về chuyện này nên tôi đã lén cử người điều tra, không ngờ tôi đang định báo cáo với các vị chưởng môn thì đã có người đưa cô ta đến tận cửa”.
“Chắc các vị cũng biết tên Vu Kiệt đó là người nổi tiếng nhân nghĩa, Ngô Tiểu Phàm là ân nhân cứu mạng, chắc chắn tên đó sẽ không mặc kệ, trước mắt cô ta đang nằm trong tay chúng ta, tên đó chạy đến tận cửa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
“Thế thì…”
Những lời tiếp theo, ông ta không nói nữa.
Dù sao lời đã nói đến thế rồi mà vẫn không biết phải làm gì, chỉ có thể nói rằng đầu óc bọn họ có vấn đề.
Đám Phong Thánh Giả này không phải tên ngốc, tất cả đều luyện đến cảnh giới này rồi, khả năng nghe hiểu sẽ hơn người thường rất nhiều, lão quản gia chỉ cần nói vài câu là bọn họ đã hiểu được.
“Được, được, làm rất tốt!”
Vừa nói xong, chưởng môn Thiên Sơn lập tức cười to, vẻ mặt thích thú.
Mộ Doãn Thiên cười khẽ, nháy mắt với ông cụ Thường, sau đó nhìn về phía chưởng môn Thiên Sơn: “Đã có thứ bảo đảm rồi, chưởng môn Thiên Sơn, giao dịch của chúng ta thì sao?”
“Đồng ý!”.
Danh Sách Chương: