Trên thực tế, cái chết thực sự chính là như thế.
Thế nhưng…
Người có thể cứu con người ta thoát khỏi bờ vực tử vong cũng không hi vọng có tiếng động nào.
Vu Kiệt tới rồi.
Tất cả những bác sĩ chuyên nghiệp muốn chờ Y Thánh Mặc Bạch cứu ông cụ đều bị Lý Nam đuổi đi.
Ngay cả đám vệ sĩ của nhà họ Lý cũng phải lùi lại cuối hành lang và đứng im ở đó, thậm chí không dám gây ra một tiếng động nào.
Trước cửa phòng phẫu thuật chỉ còn lại ba người.
Diệp Lâm hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào vai Vu Kiệt: “Thằng nhóc này được đấy, giấu diếm mọi người năm năm đã đành, còn lén lút về Giang Thành, nếu không vì ta nhớ con, e là bị đánh chết ở bên ngoài cũng không chịu báo tin cho ta đúng không?”
Trong giọng nói của Diệp Lâm mang theo sự tức giận, nhưng đa phần là sự quan tâm của bậc bề trên với con trẻ.
Câu nói này còn chứa đựng ẩn ý, rằng các sư phụ biết con vất vả rồi, sau này gặp khó khăn gì thì phải nói ra.
Vu Kiệt không phải kẻ ngốc, đương nhiên là anh nghe ra được.
“Con làm thầy lo lắng rồi, ông nội còn…”
“Đừng lo!”, Diệp Lâm xua tay: “Lão Bạch ở trong đó, con không biết bản lĩnh của thầy con sao? Đời này còn chưa có ai chết trong tay ông ta đâu!”
Tuy rằng lời ấy hơi khó nghe, nhưng lại là một tin đáng mừng.
Vu Kiệt sửng sốt: “Thầy Bạch cũng tới ạ?”
“Đúng thế!”
Diệp Lâm gật đầu: “Lúc nghe nói con và thằng nhóc nhà họ Mục chuẩn bị đánh nhau, ta và thầy Bạch của con sợ con nổi bật quá, mấy lão già mặt dày kia tới đánh con, vậy nên đã rời núi trước. May mà tới kịp lúc, đúng như dự liệu của bọn ta, lão tổ nhà họ Mục đó… đúng là không biết xấu hổ thật!”
“Nhưng ông ta cũng coi như một người dứt khoát”.
“…”, Vu Kiệt.
Trong đầu anh bỗng nhớ tới giọng nói khí phách xuyên thấu không trung lúc ở trên sàn đấu võ.
Khi ấy, ngay từ đầu anh đã nghe ra là giọng của Diệp Lâm rồi, nhưng bởi vì không dám chắc nên không nghĩ nhiều, bây giờ Diệp Lâm xuất hiện ở đây, đáp án cũng trở nên rõ ràng.
Việc lão tổ nhà họ Mục bị tiễn đi tây thiên, cũng là do Diệp Lâm và Mặc Bạch làm.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh bỗng thấy cảm động.
Sáu năm rồi.
Suốt sáu năm trời, anh không gặp hai người thầy của mình, đến cả một bức thư cũng không viết cho bọn họ.
Nhưng thời điểm gặp lại, hai người thầy của anh vẫn vì anh làm chuyện đó.
“Con cám ơn thầy!”
“Cám ơn cái gì!”
Trông Diệp Lâm rất nghiêm túc, ông ta cốc vào trán Vu Kiệt: “Sáu năm không gặp, bây giờ lại thành người xa lạ thế sao? Thằng nhóc ngốc nghếch, cám ơn cái mốc xì, con là đệ tử cuối cùng của ta và lão Bạch, nếu con mà có mệnh hệ nào thì sau này ai đưa ma cho hai lão già này? Hả?”
“Càng lớn đầu thì trí thông minh càng tụt giảm đi à?”
“Có tin đợi đến khi thầy Bạch của con ra, ta sẽ kéo ông ta về núi rồi đuổi con ra khỏi sư môn không? Đồ đần!”
Diệp Lâm làm ầm lên, tuy những lời nói kích động ấy rất khó nghe, nhưng lại đong đầy tình cảm với Vu Kiệt.
“Con sai rồi, thưa thầy”, Vu Kiệt cũng không khách khí nữa.
“Biết sai là tốt rồi, sau này cần kêu thì cứ kêu, thừa nhận mình chưa đủ tài cũng không phải chuyện gì mất mặt hết”.
Diệp Lâm hất mặt lên: “Dù sao, cho dù con thừa nhận với tất cả mọi người trong giới võ học rằng mình là rác rưởi thì cũng không ai dám chế giễu con nửa câu. Con phải biết rằng, tất cả những lão già có tiếng tăm trong toàn bộ giới võ học đều từng bị thầy con đạp lên đầu rồi”.
“…”, Lý Nam.
Lời nói ấy bá đạo tột độ, ngay cả Lý Nam - chủ tịch một tập đoàn sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ, đồng thời còn là gia chủ nhiệm kỳ tiếp theo của nhà họ Lý, cũng không khỏi khiếp sợ.
Toàn bộ giới võ học…
“Trước khi chết, bà ấy đã nói ra hung thủ và thân phận của mình. Nhưng bởi vì thân phận khi ấy nên ta và lão Bạch không nói chuyện này với bất cứ ai, nếu biết đó là mẹ con thì đã chẳng đợi tới ngày hôm nay”.
“Nói ra thì, tất cả đều là ý trời”.
“Nhà họ Trần…”, trong mắt Lý Nam chỉ toàn sự lạnh lùng.
“Tiểu Kiệt…”
Đang nói đến đây, cửa phòng phẫu thuật mở toang ra.
Không thấy ai đi ra ngoài cả.
Giọng nói của Mặc Bạch vọng ra từ trong đó: “Vào đi!”
“Ông nội con…”
- ---------------------------