Không khí trong xe bỗng trở nên trầm lặng, sau đó Vu Kiệt đột nhiên hỏi: “Dượng hai! Vì vậy, dượng làm quản lý ở đó là vì cô hai sao ạ?” . truyện tiên hiệp hay
Câu hỏi này khiến Mục Vực có chút kinh ngạc.
“Cũng coi là vậy!”, sau đó Mục Vực nhắm chặt mặt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, trời đã tối sầm lại. Trên đường bên ngoài khu nhà, đèn hai bên sáng như những vì sao, trông vô cùng hút mắt.
Rất nhanh, ba người đã về đến cổng nhà họ Lý. Vừa xuống xe, những hộ vệ mặc vũ trang ở cổng vội chạy lại tiến hành kiểm tra an toàn với họ. Sau khi xác nhận là an toàn thì mấy người đi vào trong.
Đêm nay là bữa tiệc tụ họp gia đình. Bên kia bức tường, trong sân vọng lại tiếng nói chuyện.
Nếu nhìn về phía cửa, năm con xe cực khủng được xếp cạnh nhau. Nếu để người ở các giới của thủ đô nhìn thấy thì chắc sẽ ngạc nhiên lắm.
Năm đại Thiên Vương nổi tiếng của nhà họ Lý… Đã quay về rồi!
Cũng trong lúc bóng dáng Vu Kiệt xuất hiện trong sân thì năm người đang ngồi quanh bàn ăn cười nói, lúc này đồng thời nhìn lại với ánh mắt hiền hòa và mong đợi.
“Con về rồi đấy à?”, Lý Nam ngồi trên xe lăn, nói.
Đứng bên cạnh ông ấy có hai người đàn ông trung niên, lập tức nhìn lại Vu Kiệt với ánh mắt sắc bén và ngưỡng mộ. Còn ở bên kia, Lý Tiên và Lý Châu đang bưng rượu vang nói về mấy chuyện gần đây, lúc này cũng đều quay đầu lại.
Cháu ruột duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý… Đang ở đây. Cháu ruột của họ quay về rồi!
Cảnh tượng này kéo dài mấy phút, sau đó Lý Mãnh bật cười, liên tiếp nói: “Tốt, tốt, tốt lắm!”, ba chữ tốt đủ nói lên sự kích động trong lòng ông ta lúc này.
Lý Mãnh nhanh chân bước về trước mặt Vu Kiệt, giơ tay lên vỗ mạnh lên vai Vu Kiệt.
“Cháu tôi! Thân thể cường tráng đấy! Đúng là giống nòi của nhà họ Lý đây rồi”, lúc nói lời này, ánh mắt Lý Mãnh nhìn Vu Kiệt như lính bắn tỉa nhìn thấy cây súng bắn tỉa với độ chính xác cao vậy.
“Hự…”, cảm nhận được lực không tầm thường trên bàn tay của Lý Mãnh, trong lòng Vu Kiệt thấy kinh ngạc. Đây không thể là lực của một người đàn ông trung niên bình thường.
Trong lúc Lý Mãnh đang nhìn Vu Kiệt thì anh cũng để ý những người khác.
Lý Mãnh đứng trước mặt với thân hình cao to uy nghiêm, bộ vest mặc dù hơi chật nhưng vẫn không thể che giấu đi khí chất uy nghiêm của ông ta. Vu Kiệt có thể cảm nhận được hơi thở của chiến tranh trên người ông ta.
Còn một người đàn ông trung niên hơi bụng bự đứng bên cạnh Lý Nam có khí chất cao quý. Với dáng vẻ này mà khi nằm xuống thì rất giống kiểu phật Di Lặc.
Dời ánh mắt sang người phụ nữ trung niên mặc áo dài đen, quần đen cùng với đôi giày cao gót, Vu Kiệt từ xa đã có thể ngửi thấy mùi đặc biệt trong phòng thí nghiệm. Người đó chính là cô cả mà Lý Nam nói ban sáng, người được giải thưởng hàng đầu.
Cuối cùng, Vu Kiệt nhìn về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh cô cả, lúc nhìn thấy cô ta thì Vu Kiệt cũng nhìn thấy Mục Vực đi vào cùng với mình. Ông ta chắp tay sau lưng, chầm chậm đi đến trước mặt rồi nở nụ cười ấm áp. Không cần hỏi cũng biết đó là cô hai có địa vị cao trong nhà họ Lý.
Ai nấy đều ra nước ngoài ‘hô mưa gọi gió’ và trở thành nhân vật lớn.
Hôm nay họ tụ họp ở đây chỉ có một mục đích duy nhất.
“Vu Kiệt! Con còn ngây người ra đó làm gì?”, Lý Nam cười, nhắc nhở.
Vu Kiệt vội phản ứng lại rồi nói với Lý Mãnh: “Cháu chào chú hai!”
“Cháu ngoan lắm! Lần đầu gặp mặt, chú hai cũng không có gì tặng cháu. Cháu mau xem cái này đi”, nói xong Lý Mãnh không chờ được mà từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ bọc trong vải đỏ đưa cho Vu Kiệt.
“Đây là…”, Vu Kiệt chau mày lại, chỉ cách một tấm vải nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được mùi của chiến trường.
“Cháu mở ra xem đi! Đây là quà chú tặng cháu”, Lý Mãnh đưa món quà vào tay Vu Kiệt.
Vu Kiệt ngây người ra một lúc, sau đó không chần chừ mà mở hộp quà ra.
Cũng đúng lúc vải đỏ được vén ra thì luồng ánh sáng màu đỏ lọt vào mắt.
Tiếp đó trong không trung, một con dao ngắn màu đỏ dài tầm 70cm xuất hiện trước mặt Vu Kiệt.
“Đây là…”, Vu Kiệt nín thở, trong lòng quá chấn động.
Cảm xúc phấn khích khó nói dấy lên trong lòng anh.
Những người thích ăn khi nhìn thấy thức ăn thì như phát điên.
Một siêu cường giả nổi tiếng trên thế giới khi nhìn thấy con dao tốt như này thì như gặp được tri kỷ.
Không còn gì để nói nữa, món quà này Vu Kiệt vô cùng thích!
“Chú hai! Món quà này lớn quá”.
Lý Mãnh khoát tay, nói: “Vốn là chuẩn bị cho cháu mà! Yên tâm đi! Con dao này là chú cử người làm ba ngày ba đêm không nghỉ, dùng kim loại đặc biệt để tạo thành đấy. Chính là để tặng cho cháu, cháu không cần lo lắng về lai lịch của nó đâu. Đây là tấm lòng của chú hai, Tiểu Kiệt, cháu đừng chê nhé”.
Nói xong, ông ta nghiêng người về trước ghé sát tai Vu Kiệt, nói: “Trận ở gia tộc Rothschild, cháu giỏi lắm! Cháu đã khiến chú hai có cái nhìn khác hẳn. Nhà họ Lý có cháu làm hậu tự thì là phúc của chúng ta. Bảo kiếm tặng anh hùng, đúng quá còn gì. Tiểu Kiệt! Cháu nhận đi…”.
Trận chiến ở gia tộc Rothschild… Vu Kiệt kinh ngạc, không thể ngờ Lý Mãnh cũng biết chuyện này.
Cũng đúng lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói của Lý Hòa.
“Tầm thường quá anh hai! Tặng những đồ chém giết này làm gì? Đây là xã hội pháp trị mà”.
Lý Hòa vừa lên tiếng là nói ra một tràng, sau đó ưỡn bụng đi đến trước mặt Vu Kiệt: “Tiểu Kiệt! Chuyện xảy ra ở Giang Thành hôm đó, trước tiên chú ba nói lời xin lỗi với cháu. Cháu yên tâm, Chu Mặc Hàm đã bị phong sát rồi. Từ nay về sau, bất luận là trong nước hay nước ngoài thì cô ta sẽ không có chân trong giới giải trí hay nghệ thuật nữa”.
“Chú ba…”.
“Được rồi! Không nói nhiều nữa. Lần đầu gặp cháu trai nên chú không thể thiếu quà được”, nói xong ông ta lấy ra một hộp nhỏ được bọc rất tinh xảo, đưa đến trước mặt Dương Cẩm Tú, nói: “Cháu dâu! Đừng chê nha! Sợi dây chuyền kim cương này tặng cho cháu, coi như tiền lì xì nha”.
“Á?”, Dương Cẩm Tú đỏ bừng mắt, không ngờ bậc cha chú nhà họ Lý lại tặng quà cho mình nên chưa phản ứng kịp: “Chú Hòa! Cái này… Không phù hợp lắm ạ”.
“Có gì mà không hợp! Chú Chấn Hoa trước kia cũng là bề trên của nhà họ Lý, cháu là cháu gái của chú ấy thì cũng là con cháu của chú rồi. Lần đầu gặp mặt tặng quà thì đã làm sao? Hơn nữa, cháu cũng là bạn gái của Tiểu Kiệt, nếu cháu không nhận thì không nể mặt chú Hòa này rồi?”, Lý Hòa nói với vẻ dễ gần.
Lý Mãnh ở bên cạnh bỗng vỗ nhẹ lên đầu: “Chết thật! Tôi quên quà gặp mặt cho cháu dâu rồi! Em ba! Sao em không nhắc anh?”
“…”, Lý Hòa nói: “Ai bảo anh ngốc chứ?”
Lý Hòa giả bộ thở dài, lắc đầu, sau đó lấy ra chìa khóa của xe rồi nhìn Vu Kiệt, nói: “Cháu trai! Chú ba cũng không có gì tặng cháu. Nghe nói cháu không có xe, đàn ông mà, không có xe là không được đâu. Xe này trên thế giới chỉ có một cái thôi, xe Ferrari phiên bản giới hạn đó, đang đậu ở ngoài cửa”.
Nói xong, ông ta chỉ về phía cửa, lúc này mí mắt của Vu Kiệt giật giật.
“Một trăm triệu tệ ư?”, đây chỉ e sẽ là lương thực nửa tháng cho một trăm ngàn chiến sĩ ở biên giới chăng?
Trong lòng Vu Kiệt nhớ tới các anh em cùng chấp hành nhiệm vụ ở biên giới và cả những anh hùng không màng nguy hiểm trong môi trường khắc nghiệt.
- ---------------------------