Trong thành phố, những công trình kiến trúc san sát nhau, cao chót vót lên tận trời trời mây, lúc này đang nhè nhẹ lắc lư trong mưa bão.
Hội thương nghiệp Vạn Hải.
Vu Kiệt đứng trong đại sảnh, anh đảo mắt nhìn xung quanh, nhân viên bảo vệ của Hội thương nghiệp nằm quằn quại rải rác khắp trên mặt đất gào khóc vì đau đớn.
Trái ngược hẳn với hình ảnh thản nhiên của Vu Kiệt.
“Mẹ nó, cái thằng nông dân này sao lại mạnh đến vậy chứ?”
“Ôi trời ơi, không phải là người luyện võ đấy chứ!”
“…”
Rõ ràng, sau khi nghe Vu Kiệt tự giới thiệu danh tính, những tên bảo vệ này đã không thèm để mắt đến anh, bọn chúng chỉ xem anh như những người lao động nhập cư bấy lâu nay hay đến đòi tiền.
Đối với loại người này, hội trưởng đã dặn dò rất kĩ.
Đánh!
Đánh chết thì thôi!
Chỉ có điều, đám bảo vệ này không thể ngờ hôm nay bọn chúng đã gặp phải một kẻ khó chơi.
Cái tên Vu Kiệt này, trông vẻ bề ngoài thì có vẻ vô cùng bình thường, vậy mà chỉ trong ba phút lại có thể đánh bại hơn một trăm người của bọn chúng, không sót tên nào.
Đây gọi là gì?
Đây chính là ác giả ác báo!
Bình thường luôn bắt nạt những người lao động nhập cư yếu thế, hôm nay chính là bài học cho bọn chúng.
Đội bảo vệ của nhà họ Đổng đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, đội trưởng đã nhận ra người đó chính là anh Vu, người mà cậu Đổng rất kính trọng.
Hắn ta vội vàng chạy đến.
“Là anh Vu phải không?”
Vu Kiệt nghe thấy có người gọi mình bèn quay đầu lại, anh cau mày lại, siết chặt nắm đấm.
Đội trưởng thấy vậy vội vàng lùi lại một bước, phất tay lia lịa, sốt sắng giải thích.
“Anh Vu, anh Vu! Anh nghe tôi nói, chúng tôi không phải là người của Hội thương nghiệp, chúng tôi đều là vệ sĩ của cậu Đổng”.
Đổng Sinh?
Anh ta ở đây?
Vu Kiệt thả lỏng nắm đấm, nhưng đôi mày cau lại vẫn chưa giãn ra, hỏi.
“Anh ta ở đâu?”
“Anh Vu, cậu Đổng đang ở văn phòng hội trưởng một mình! Lúc nãy chúng tôi đang định liều mạng xông lên…”
Đội trưởng có chút căng thẳng.
Lỡ như cậu chủ xảy ra chuyện thì biết giải thích thế nào với ông cụ đây.
Vu Kiệt xua tay bảo bọn đừng lo lắng quá.
“Tôi biết rồi, nếu như vậy thì cùng nhau đi lên đi”.
Dứt lời, Vu Kiệt trực tiếp đi thẳng về phía thang máy.
“Vâng! Thưa anh Vu!”
Những vệ sĩ đi theo Đổng Sinh này đều là người của nhà họ Đổng, bọn họ cũng đã từng được chứng kiến cảnh tượng tại yến tiệc vào ngày hôm đó, một mình Vu Kiệt đã đánh bại vô số người của gia tộc Rothschild tiếng tăm lừng lẫy!
Bóng dáng giống như chiến thần ấy, đến tận bây giờ vẫn để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng bọn họ.
…
Văn phòng ở tầng cao nhất.
Trong văn phòng rộng lớn, Đổng Sinh đang đối mặt với mấy chục gã đàn ông cường tráng dữ tợn, bầu không khí căng thẳng nồng nặc mùi thuốc súng.
Ở cửa là nhân viên thư ký mới đang run cầm cập.
Đây là ngày đầu tiên cô ta đi làm, nghe nói người thư ký trước kia mặt mũi sưng vù, được khiêng ra khỏi Hội thương nghiệp.
“Hội...hội trưởng…ngoài cửa…”
Cô thư ký lắp ba lắp bắp chưa kịp nói xong, tiếng gào đã thét vang lên, hội trưởng lúc này giống như một con sư tử phát điên.
“Bảo hắn cút đi!”
“Cái loại thôn dân quê mùa không bằng con chó đến đòi tiền thì có gì đáng để báo cáo với tôi chứ!”
“Cứ đánh chết giống như trước kia rồi ném hết ra ngoài cho tôi không phải là được rồi sao!”
Lý Giang Đào tức giận gầm lên, gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn, cả mặt đỏ bừng.
Không hề có một chút phong thái của một vị hội trưởng.
Một kẻ thôn dân quê mùa mà cũng dám chạy đến địa bàn của ông ta đòi tiền?
Nực cười!
Phía bên kia, vẻ mặt Đổng Sinh vô cùng khó hiểu.
Anh Vu sao lại đến đây?
Anh ta chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy…
Lý Giang Đào quay đầu lại hét vào mặt những gã đàn ông kia.
“Còn mấy người nữa! Ném thằng nhóc đó ra ngoài cho tôi!”
“Ra tay đi!”
Mệnh lệnh vừa dứt, những gã đàn ông đó liền nắm lấy côn trong tay…
Đúng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Cửa lại bị đạp mạnh mở ra.
“Rầm!”
Cuối cùng, cánh cửa này cũng không chịu nổi sức mạnh kia, ốc vít trực tiếp bị gãy sau đó đập “rầm” xuống đất, một âm thanh cực kỳ chói tai vang khắp cả tầng nhà đó.
“Cửa…gỗ Kim Tơ Nam Mộc của tôi!!!
Mẹ nó, thằng chó má nào!
Tầm mắt của ông ta từ từ di chuyển lên trên.
Chỉ nhìn thấy một thanh niên có khí chất bất phàm thình lình đứng ở cửa.
Đặc biệt là đôi mắt kiên định khiến người ta thấy liền sợ hãi kia.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút.
Những gã đàn ông kia cũng vô cùng sửng sốt.
Người này, khí chất áp đảo quá mạnh!
Đây thật sự chỉ là một kẻ thôn dân quê mùa sao?
Bọn họ không hề biết, Đổng Sinh từ trước đến nay là người luôn giữ được bình tĩnh, lúc này cũng đang trợn tròn hai mắt.
Anh ta không thể tin nổi.
Anh Vu.
Lý Giang Đào đứng bên cạnh híp mắt lại, đánh giá kỹ lưỡng Vu Kiệt từ trên xuống dưới.
Ông ta nhìn Vu Kiệt, nhìn vẻ bề ngoài trông vô cùng bình thường, không chút đặc sắc.
Đây chính là cái tên Vu Kiệt người của thôn Vu Gia, đánh nhau ở đại sảnh sao?
Hừ!
Chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.
Lý Giang Đào dùng giọng chế giễu cười nói.
“Mày to gan thật đấy!”
“Từ lúc nào mà loại người như mày có thể bước vào Hội thương nghiệp Vạn Hải vậy!”
Cô thư ký im lặng từ nãy đến giờ, bỗng nhiên hét lên rồi lùi về bên cạnh hội trưởng.
“A! Là hắn! Hội trưởng, chính là hắn!”
“Chính hắn đã đánh tất cả nhân viên bảo vệ ở đại sảnh bị thương”.
“Xin lỗi hội trưởng! Tôi…tôi không thể…ngăn hắn lại!”
“Ngây ra đó làm gì! Đuổi ra ngoài cho tôi!”
Lý Giang Đào tực giận thét lên.
Nhưng!
Đúng lúc này!
Hai mươi người vệ sĩ của nhà họ Đổng đang đứng sau lưng Vu Kiệt bỗng nhiên nối nhau đi vào.
Bọn họ xông vào văn phòng, vây kín quanh người Đổng Sinh.
Đội trưởng dẫn đầu hướng về phía Lý Giang Đào hét lên.
“Ông dám đụng vào cậu Đổng nhà chúng tôi thử xem!”
Không ngờ.
Đổng Sinh lại đẩy bọn họ ra, tiến hai bước về phía Vu Kiệt.
Đôi mắt anh ta dán chặt vào người Vu Kiệt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Sau đó, anh ta lắp bắp nói.
“Anh…anh Vu…”
Vu Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Sinh, khẽ khật đầu.
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn hội trưởng Lý, vẻ mặt lạnh như băng, vô cùng tức giận nói.
“Hôm nay tôi đến đây là vì hai mươi triệu của thôn Vu Gia”.
“Hai mươi triệu?”
Hội trưởng Lý cười khẩy.
“Hai mươi triệu gì thế, sao tao lại không biết, lập tức cút khỏi đây cho tao!”
“Người đâu!”
“Đuổi hắn ra ngoài cho tôi!”
Hai mươi triệu đó bây giờ đã nằm gọn trong túi của ông ta, ép ông ta nôn ra, làm gì có chuyện đó!
Đổng Sinh nhìn Vu Kiệt, vừa nghe thấy những lời này, anh ta lập tức bỏ đi vẻ mặt không thể tin được, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn hội trưởng rồi sắc giọng nói.
“Ông dám!”
Nhìn thấy thái độ của Đổng Sinh và hội trưởng, phe hai bên đã chuẩn bị khí thế sẵn sàng!
“Không dám? Tôi có gì mà không dám chứ”.
Lý Giang Đào lập tức nổi giận.
Dám ở trên địa bàn của ông ta nói năng ngông cuồng như vậy.
Ấy? Không đúng.
Hai mắt Lý Giang Đào híp lại, Đổng Sinh sao lại lên tiếng giúp một tên thôn dân nhỏ bé.
Sau đó, ông ta lớn tiếng cười haha, châm biếm.
“Không ngờ bây giờ cậu Đổng lại sa sút đến vậy, đến một kẻ thôn dân nhỏ bé cũng phải đi nịnh nọt, haha!”
“Nếu như cậu Đổng thật sự không được, quỳ xuống cầu xin tôi, gọi tôi một tiếng bố ơi đi”.
“Như vậy có khi tôi sẽ suy nghĩ lại rồi tài trợ cho nhà họ Đổng một ít, cậu nói xem, thế nào?”
Nói xong, Lý Giang Đào điên cuồng cười lớn.
“Câm mồm!”
Đổng Sinh tức giận quát.
Hội trưởng Lý không ngờ Đổng Sinh lại như vậy, cái tên này sau khi ra khỏi thôn Vu Gia thì có gì đó không đúng lắm.
“Ông không hề biết mình đã chọc phải người như thế nào đâu”.
Lời này của Đổng Sinh suýt chút nữa đã khiến Lý Giang Đào cười rụng răng.
Khóe miệng ông ta điên cuồng giật lên.
“Một kẻ nông dân hạ tiện nhỏ bé mà thôi, so với mấy kẻ điêu dân ngoài kia có gì khác biệt”.
“Lên hết cho tôi!”
Nghe thấy mệnh lệnh, những gã đàn ông kia liền ầm ầm xông lên.
Đổng Sinh thấy vậy, hét lớn.
“Nếu như ông dám ra tay, hôm nay ông chết chắc rồi!”
Hội trưởng Lý không hiểu rõ, Đổng Sinh có thể không hiểu rõ sao?
Thân phận thật sự của Vu Kiệt.
Ngay cả ông cụ đều phải hết mực cung kính.
Huống hồ là ông hội trưởng Hội thương nghiệp không phân biệt sống chết này.
Nếu như ông ta dám đụng đến một sợi tóc của anh Vu.
Đổng Sinh tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.
…