Câu nói đó vừa vang lên, sắc mặt tất cả mọi người kể cả các lão tiền bối từ các hiệp hội quốc gia đều thay đổi.
Ông nội mày...ở đây?
Huênh hoang!
Ngông cuồng!
Chỉ với một câu nói, nhưng trong lòng mỗi người đều chỉ có hai ấn tượng!
Nhìn theo hướng giọng nói vang lên, bọn họ liền thấy Vu Kiệt đứng ngay ở cửa.
Anh mặc một bộ quần áo màu đen, trên đai trán in một chữ hiếu màu trắng, phía trên tấm lưng thẳng tắp chính là khuôn mặt vừa lãnh đạm vừa tràn đầy sát ý kia!
Anh đến rồi!
Vừa xuất hiện liền là tâm điểm của tất cả mọi người.
Vu Kiệt nhướng mày, ánh mắt sắc như dao dừng lại ở trên tay Diệp Thanh Dương, chủ tịch hiệp hội võ thuật quốc gia, tấm ảnh đó...
“Hừ!”
Một kẻ không phân biệt đúng sai, một kẻ rác rưởi ra tay với chính em gái mình!
Một kẻ hèn hạ không nhìn thấy điểm tốt của người khác, mặt mũi tiểu nhân, tâm địa độc ác!
Nhưng trong mắt đám người này lại biến thành người bị hại, thậm chí còn là chứng cứ để phản biện cho bản thân.
Hay cho một đám...lão tiền bối.
“Anh Kiệt, người đó chính là chủ tịch hiệp hội võ thuật quốc gia Diệp Thanh Dương”. Trịnh Long vội vã chạy đến nói thầm bên tai Vu Kiệt giới thiệu.
Hiệp hội võ thuật quốc gia...
Vu Kiệt lẩm bẩm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt anh trực tiếp dừng lại trên người thanh niên có khuôn mặt nữ tính giữa nhóm người già kia.
Nhìn thấy...
Thanh Long đứng dậy, ngoắc ngoắc tay với anh, sau khi khóe miệng nhếch lên một nụ cười thiếu đánh, chậm rãi bước lên võ đài.
Sắc mặt Diệp Thanh Dương vô cùng khó coi, giống như ăn phải hoàng liên, trầm giọng nói tiếp: “Nếu đã đến, còn không mau lên đây nhận tội, nếu như mày thừa nhận đã vi phạm quy tắc của giới võ thuật, ra tay với người thường, thì tao có thể tha mạng cho mày!”
“Tha mạng cho tôi?”
Ông mà cũng có tư cách?
Trong đầu Vu Kiệt lại một lần nữa hiện ra khuôn mặt tươi cười lương thiện và tốt bụng của ông cụ Hoàng.
Ở thủ đô này, đã có một nhóm người dùng cả cuộc đời sống trong bóng tối để bảo vệ tất cả mọi người.
Bọn họ không có cuộc sống của riêng mình.
Nhiệm vụ bọn họ phải thi hành mãi là cô độc nhất, luôn là những nhiệm vụ có cảm giác tội lỗi nhất!
Bọn họ không oán không hận, thậm chí không có một chút than vãn hay trách móc, chỉ vì bọn họ luôn giữ tâm niệm, đó chính là...thủ đô!
Nhưng...
Giống như Lang Nha vậy!
Ở nơi có một nhóm người dùng toàn bộ sinh mệnh để bảo vệ thủ đô thì luôn có một đám người chỉ vì lợi ích của bản thân mà chỉ bảo cả thiên hạ, bỡn cợt tất cả.
Ông cụ Hoàng đi rồi...
Tên hung thủ giết chết một vị anh hùng đã đến thủ đô, hơn nữa còn liên quan đến Long Môn, hiệp hội võ thuật các người cũng không hề quản!
Người của Long Môn ở Giang Thành ra tay với một người thường, hiệp hội võ thuật quốc gia mấy người cũng không thèm quan tâm!
Ông thân là chủ tịch hiệp hội võ thuật quốc gia, vậy mà chuyện nên làm thì không làm, bây giờ...thủ đoạn vu oan giá họa lại vô cùng điêu luyện?
Đây chính là giới...bẩn thỉu sao?
Trong phút chốc, ánh mắt Vu Kiệt bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt.
Thấy anh không có phản ứng gì, ánh mắt Diệp Thanh Dương nghiêm nghị, tức giận hét lên: “Tội phạm Vu Kiệt còn không mau bước lên nhận tội?”
“Tội?”
Vu Kiệt ngẩng đầu, lạnh lùng lắc đầu: “Tôi khuyên ông, tốt nhất là câm ngay cái mồm thối của ông lại!”
“...”
Tất cả mọi người...đều toát mồ hôi lạnh!
Tên...tên Vu Kiệt này...không ngờ lại huênh hoang đến vậy!
Hắn vậy mà dám nói những lời như vậy với chủ tịch hiệp hội võ thuật quốc gia, hắn thực sự muốn chết sao!
Hơn nữa nơi này còn là Long Môn, cho dù có là nơi khác thì hiệp hội võ thuật quốc gia cũng là sự tồn tại rất đặc biệt.
Chủ tịch Diệp Thanh Dương là lão tiền bối hơn năm mươi tuổi, tuy ông ta chưa từng ra tay nhưng danh tiếng vẫn luôn được ca ngợi, một tên nhóc non choẹt chưa tới hai mươi lăm mà lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy với trưởng bối.
Diệp Thanh Dương vô cùng tức giận, cất bức ảnh trong tay, phẫn nộ nói: “Thằng nhãi kia, nói năng ngông cuồng đối với mày không có lợi ích gì đâu, đừng nghĩ rằng bản thân có thể đánh bại người thường thì rất lợi hại, trên thế giới này người lợi hại hơn mày nhiều vô kể, cẩn thận vấp phải cục đá thì chân sẽ bị thương đấy!”
“Ông đang nói đến đại sư khí công Mã Quốc Quốc tiếng tăm lừng lẫy của hiệp hội sao?”
“Cái ông đại sư mà cách một khoảng đánh ra một tát có thể đánh bay người ấy à?”
“Còn là trưởng môn chi nhánh thái cực quyền nữa phải không?”
Vu Kiệt lập tức dùng những lời mỉa mai đáp lại.
Lời này vừa nói ra, tất cả các lão tiền bối đến từ hiệp hội đều cau mày, trong đó bao gồm cả vị Mã Quốc Quốc kia nữa.
Tất cả những người có mặt tại đây, có người nhịn không nổi, phì cười thành tiếng.
“Mã Quốc Quốc, đây không phải là một trò cười rất nổi trên truyền hình sao? Nói là vì kiếm tiền lưu lượng, cố ý tìm một nhóm diễn viên đến thể hiện bản thân?”
“Đúng vậy, đúng vậy, ông ta ở kia kìa! Nhìn đi, nhìn đi, Mã Quốc Quốc chính là cái người mặc trang phục bát quái ấy, nhìn ông ta kìa!”
“Ấy, là ông ta thật kìa, loại người này mà cũng có thể gia nhập hiệp hội võ thuật sao? Là giả thì có!”
“Hahaha”
Tiếng cười chế nhạo từ khu khán đài vang lên, sắc mặt Mã Quốc Quốc ngồi ngay bên cạnh Thanh Long bấy giờ vô cùng tức giận.
Ông ta đột nhiên đứng dậy, chỉ về phía Vu Kiệt nói: “Thằng nhãi kia, mày thật là khiến tổ tông mất mặt, câm mồm ngay cho tao, nếu không thì đừng trách giới võ thuật này không dung nổi kẻ bại hoại như mày!”
“Dung hay không thì cũng không đến lượt ông lên tiếng”.
Vu Kiệt giơ ba ngón tay lên, cao giọng nói: “Thứ nhất, ông không có tư cách đại diện toàn giới võ thuật!”
“Thứ hai, bản thân ông cũng không xứng tự xưng là người của giới võ thuật!”
“Thứ ba, ông hay là cái hiệp hội võ thuật này đều không có tư cách bảo tôi làm bất cứ chuyện gì. Hôm nay tôi đến đây chỉ để tìm Thanh Long, những người khác, một là cút, hai là câm cái mồm thối của mấy người lại, đừng tự gây phiền phức cho mình!”
Ba câu nói đó lại một lần nữa thay đổi ấn tượng của Vu Kiệt trong lòng tất cả mọi người.
Đây...
Không đợi mọi người kịp phản ứng, giây tiếp theo, Mã Quốc Quốc đã nhịn không nổi rồi.
Ông ta xắn tay áo lên!
Bị một tên nhãi ranh sỉ nhục, nếu như không lấy lại thể diện, thì làm sao có thể tiếp tục tồn tại trong giới này chứ.
Ông ta há miệng thổi ra một hơi thật mạnh, mạnh đến cực điểm, ngay sau đó...
“Này nhóc, ăn nói khoác lác vậy xem ra tao phải thay mặt lão tổ tông dạy dỗ mày thật tốt, chết đi...”
Ông ta thét lên, bước chân mang theo uy phong, nhanh chóng lao đến đến chỗ Vu Kiệt.
Đối mặt với khí thế của ông ta, Vu Kiệt vẫn chưa có bất kỳ biểu hiện gì.
Giống như một ngọn núi lớn nhìn một ngọn cỏ nhỏ bé bay phất phơ ở dưới chân núi.
Ngay sau đó...
Vu Kiệt ra tay rồi, không hề do dự!
Chân anh vừa di chuyển, tốc độ cực nhanh, Mã Quốc Quốc còn chưa lại gần, hai mắt anh đã đến gần cổ của ông ta rồi.
Sau đó...
“Bụp!”
Một tiếng!
Một chiêu!
Đơn giản, dứt khoát, không có chút sai sót nào.
Một đấm lao ra giống như sao băng rơi xuống, không giữ lại chút sức lực nào, chỉ thấy thân hình của Mã Quốc Quốc giống như cây gãy bị lốc xoáy thổi bay ra ngoài!
Ông ta nằm sạp trên mặt đất.
Trước ngực hiện rõ một lỗ hõm trũng xuống.
Máu từ trong miệng ông ta bỗng phun ra như suối.
Ngay lúc đó!
Tất cả mọi người đều...kinh ngạc.
...
Vu Kiệt ra tay rồi!
Hắn thật sự ra tay rồi.
Hắn thế mà lại dám hung hãn ra tay trước mặt mọi người!
Hắn...hắn sao lại dám?
Vu Kiệt đứng ở bên cạnh Mã Quốc Quốc, ánh mắt lạnh lùng của anh tràn đầy sát ý.
Ông cụ Hoàng đã ra đi!
Chị dâu và Nhã Nhã đã bị người của Long Môn bắt đi.
Trong lòng Vu Kiệt chồng chất vô số sát ý, dồn lên đến tận lồng ngực, ánh mắt anh quét một lượt tất cả mọi người có mặt ở đây, mặt không chút biểu cảm.
“Xin lỗi!”
“Ông không xứng!”
- ---------------------------