Cả đám lần lượt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này.
Lúc này, người đẹp vừa “phân tích” bỗng nhiên cười rộ lên và nói: “Hèn gì, đuổi đến tận đây cơ đấy! Đơn giản chỉ vì muốn cậu Thượng Quan cho anh cơ hội thôi chứ gì? Ngại quá, bây giờ cậu ấy không có thời gian, anh đi được rồi đấy!”
Những người đẹp còn lại cũng tranh nhau nói, chỉ tay về phía Vu Kiệt, đuổi anh ra ngoài.
Có điều, Vu Kiệt vốn không để tâm đến bọn họ.
Trái lại…
“Thượng Quan Bắc, tao thật không ngờ, đến nước này rồi mà mày còn hứng thú chạy đến đây chơi gái đấy!”, Vu Kiệt chế giễu.
“To gan!”
Ngay lập tức, mấy người đẹp tức giận đứng bật dậy.
Có một số việc quả thực bọn họ có làm, nhưng không thể để người khác nói được.
Đó chẳng khác nào xúc phạm đến danh dự của bọn họ.
“Thằng khốn, mày từ đâu chui ra hả? Dám ở đây đắc tội với cậu Thượng Quan, mày chán sống rồi hả?”
“Mày nên xin lỗi vì những lời vừa nãy đi! Đó là sỉ nhục bọn tao đấy! Chơi gái gì hả? Giữ cái miệng sạch sẽ một chút!”
“Đúng là thất học, loại người như vậy mà cũng chạy vào đây được à? Mau đuổi hắn ra ngoài!”
Đám người đẹp vô cùng tức giận, liên tục chỉ trích.
Vu Kiệt lẳng lặng nhìn bọn họ, khóe môi không khỏi nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.
Anh chỉ vừa nói một câu thôi mà đã khiến đám đàn bà này nhảy nhổm lên như vậy, cứ như bị chọt trúng chỗ nào vậy!
Lúc này, anh chợt nhớ đến một câu: Ả đào không biết hận mất nước, bên sông còn hát Hậu Đình Hoa.
Khi Vu Kiệt lao ra tiền tuyến vì quốc gia, đám phụ nữ này đang làm gì?
Vu Kiệt rất muốn biết khi anh và các đồng đội đổ máu hi sinh, bọn họ đang làm gì?
Đất nước mà các anh đã vất vả bảo vệ là như thế này sao?
Các anh phải bảo vệ những kẻ như vậy à?
Không!
Không phải như vậy!
“Mày có nghe không hả? Mau xin lỗi cho tao! Nhìn dáng vẻ của mày, chắc cả đời chưa từng thấy tiền đúng không?”.
Danh Sách Chương: