Gã vội vàng rút bộ đàm ra, bấm tần số bộ đàm của hai người kia, sau đó quát lên: “Nghe được thì trả lời, nghe được thì trả lời. Hai tiếng súng kia có phải do hai người bắn ra không?”
“Rè rè rè...”
Bên trong bộ đàm chỉ có tiếng sóng điện đáp lại gã.
Sau đó sắc mặt gã lập tức trở nên trắng bệch, hai tên lính đánh thuê lúc trước chết rồi.
Mẹ nó chứ, chuyện này tốt cuộc là cái quỷ gì vậy? Lúc trước gã bỏ ra hơn một triệu mới đào được nhóm lính đánh thuê lâu năm toàn những nhân vật hung ác như này. Những năm qua dựa vào bọn họ nên Vương Ninh mới từng bước từng bước trở lên lớn mạnh. Gã hiểu rất rõ thực lực của bọn họ, làm sao lại chết chứ?
Mới chỉ qua mấy giây ngắn ngủi thôi?
Hẳn là chưa đến mười giây!
Chuyện này vượt khỏi phạm vi có thể tiếp nhận của Vương Ninh. Dưới bầu trời đêm lạnh lẽo, nước mưa xuyên qua cánh cửa sổ vỡ tạt thẳng vào khuôn mặt cứng nhắc của gã.
Hai chân gã không tự giác run lên, ngay phát súng đầu tiên lúc ở cửa khách sạn gã đã bắn hụt. Còn chưa kịp đánh nhau trực diện thì bên phía gã đã chết tổng cộng bốn người rồi.
Tên kia...thật sự chỉ là một thằng nhà quê lên phố, là em trai của một tên ở rể thôi sao?
Thật sự là vậy sao?
Không đợi gã lên tiếng thì trong bộ đàm đã truyền đến giọng nói của Lý Đao: “Sếp, khả năng hai người kia đã chết rồi. Bên phía chúng ta vẫn còn lại sáu người, có ba người canh giữ ở đầu cầu thang tầng hai. Nếu không thì chúng ta đi lên tầng 2, chặn đường tên kia lại. Chỉ cần tên đó đuổi lên lập tức bắn chết luôn, có được không?”
“Được, tôi sẽ lên đó. Cậu phái một người ở lại trông con nhóc nhà họ Dương này, đừng để nó chạy. Tôi muốn đích thân xuống dưới đó cho tên nhóc kia một bài học, tuyệt đối không để cho tên đó gây thêm tổn thất cho phía mình nữa. Tôi sẽ giải quyết tên đó ngay tại chỗ!”
“Vâng".
Một chỗ khác bên trong phòng phát điện, Vu Kiệt tựa vào tường, nhìn hai thi thể nhắm nghiền mắt ở cửa, anh không vội vàng đi ra ngoài. Dựa theo kinh nghiệm chiến đấu trong quá khứ, kiểu ám sát như thế này thì việc tùy tiện để lộ mình chính là một việc làm sai lầm.
Anh rất bình tĩnh rút ra một tấm gương từ bên hông, mượn ánh sáng yếu ớt trong phòng phát điện chiếu vào mọi ngóc ngách để xem xét tình huống bên ngoài.
“Không có người!”
Điều này cho thấy nhân số của đối phương không đủ để vây quanh cả tòa nhà, mà chỉ chia làm các tổ nhỏ canh giữ ở mỗi tầng.
Rất nhanh anh đã ý thức được điểm này. Nói cách khác bây giờ tầng 1 không có người, sau khi nghe được tiếng súng vang lên, người ở những vị trí khác sẽ nhanh chóng tụ tập về đây, hoặc là canh giữ ở vị trí lên xuống ở tầng 2, chờ đợi anh đến.
Nghĩ đến chuyện này thì thần kinh Vu Kiệt trở nên căng thẳng, vì sau khi kéo được anh trai trở về từ bàn tay của Diêm Vương, thì anh đã dùng hết sức mạnh của mình. Hôm nay anh chỉ là một người bình thường, nhưng danh tiếng của Lang Vương không thể chỉ là hư danh.
Anh không chọn cách đi vào từ cửa, mà đã bỏ lại xe ở vị trí cách nhà xưởng ô tô bỏ hoang này mấy trăm mét, sau đó đi bộ vào rừng cây, men theo con sông phía sau nhà máy tránh thoát được cuộc truy quét của bọn họ. Rồi lúc này đây mới đi vào phòng phát điện, biến bị động thành chủ động.
Như vậy thì sau đây tất nhiên sẽ là phần thể hiện của anh.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, Vu Kiệt kéo hai thi thể vào bên trong phòng cấp điện, sau đó đổi súng, đổi mới một chút trang bị cho bản thân. Sau đó anh mở cửa sổ nhảy ra ngoài, đi về phía ngoài nhà máy.
Bốn bề đen nhánh không có một tia sáng.
Mây đen dày đặc bầu trời, ánh sáng le lói.
Vu Kiệt đứng bên dưới đường ống nước, anh ngẩng đầu nhìn lên trên. Khoảng cách từ đây lên tầng hai là khoảng 7 mét, giữa các tầng với nhau có vài đường ngăn cách nhô ra, cộng thêm trời mưa to, ở trong hoàn cảnh dã man thế này nếu muốn leo lên thì hầu như vô cùng khó khăn.
Sẽ không có ai có thể nghĩ đến việc anh sẽ đi lên từ chỗ này.
Mà việc bọn họ không nghĩ đến thì Vu Kiệt càng phải làm.
Anh lấy một đoạn dây gai buộc lên tay, tăng thêm lực ma sát, sau đó tung người nhảy lên, bắt lấy đoạn ống nước trơn trượt, bắt đầu leo lên phía trên.
Bò!
Từ từ bò!
Vô cùng vững chắc và ổn định leo lên trên.
Bên trong nhà xưởng, ở phía đầu cầu thang có hai tên lính đánh thuê mặc bộ quần áo rằn ri, cầm theo súng tự động đang nhíu chặt lông mày, gắt gao nhìn chằm chằm phía đầu bậc cầu thang.
“Đáng chết, tên kia lại đi mẹ đâu rồi? Sao còn chưa lên?”
“Nếu để cho tôi nhìn thấy đầu tên kia, tôi nhất định một phát bắn nổ đầu nó. Dám ra tay với bốn anh em của chúng ta à, nó xong đời rồi!”
“Không sai, nó sẽ biết đâu mới là địa ngục thật sự!”
Bốn người vừa mới chết là đồng đội của bọn họ, cùng được Vương Ninh thuê đến đây.
Dựa trên tình báo bọn họ nhận được, tên Vu Kiệt kia chẳng qua chỉ là em trai một thằng ở rể, địa vị xuất thân lại vô cùng nghèo khó, chưa trải qua một lần huấn luyện chính quy nào, vậy thì sao có thể xử lý bốn người đồng đội của bọn họ nhanh như vậy.
Sự khinh thường của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu khiến bọn họ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đường đường là lính đánh thuê, vậy mà lại bị một tên vô dụng đánh thành như vậy?
Ha ha!
Bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ chợt lóe lên tia chớp.
Con ngươi của hai tên đó co rụt lại, liếc mắt nhìn nhau, sau đó từ bộ đàm vang lên giọng nói.
“Tình huống bây giờ sao rồi?”
“Báo cáo, không có tin tức gì của thằng con hoang kia. Tôi thấy nó sợ không dám lên đây, chỉ là một tên hèn nhát, cái đồ sợ chết. Nếu không thì chúng ta lao xuống dưới thẳng thừng giết nó đi!”
Một tên không nhịn được lên tiếng.
Hắn ta đã không thể kìm nén được cảm giác muốn báo thù thay cho anh em.
“Không được!”
Lý Đao lạnh lùng nói: “Không cho phép mấy người tự tiện hành động, tên Vu Kiệt kia không đơn giản như những gì tình báo nói đâu, không thể khinh thường hắn ta. Tôi với sếp và ba người đang ở bên ngoài sẽ đến ngay lập tức. Chờ tôi đến rồi chúng ta bàn kế hoạch từng bước một".
“Như vậy thì...thật sự rất nghẹn khuất!”
Một tên khác nắm chặt nắm đấm lại: “Tên đó giết bốn người anh em của chúng tôi, bây giờ lại còn muốn chúng tôi trốn ở đây như mấy con rùa rụt cổ sao. Mẹ nó, mười mấy năm qua đây chính là lần đầu tiên tôi phải chịu cảm giác nhục nhã này. Tôi không phục!”
“Đúng vậy, tôi cũng không phục...”
Không phục sao, vậy thì đến chơi với tôi đi này!
“Đoàng!”
Đúng lúc này có một tiếng súng nhanh chóng vang lên.
Viên đạn màu đen chỉ trong nháy mắt đã bắn xuyên qua tên lính đánh thuê cầm bộ đàm.
“Cạch!”, bộ đàm rơi xuống đất. Lý Đao và Vương Ninh đang vội vàng chạy về phía tầng hai cũng sững sờ đứng yên tại chỗ.
Tên đó đến rồi.
Sao có thể chứ?
Tên lính đánh thuê khác phản ứng lại, nhanh chóng trốn đến sau vách tường, giữ chặt cò súng.
Luồng sát khí ngắn ngủi lúc nãy khiến cả người hắn ta chấn động.
Không có bất cứ động tĩnh nào, không có bất cứ câu chào hỏi nào, vậy mà nguy hiểm cứ thế giáng xuống bên người.
Loại cảm giác này…giống như một điều cấm kỵ trong giới lính đánh thuê: “Hoa...Hạ Long Tiễn!”
Tên này.... Chẳng lẽ có xuất thân từ Long Tiễn sao?
Chính là khu vực của nhánh “Lang Nha” tiếng tăm lừng lẫy!
Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh trượt xuống theo sườn mặt, nhỏ xuống báng súng tiểu liên.
“Đáng chết, quá chủ quan rồi!”
Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng hét của Lý Đao: “Xảy ra chuyện gì rồi, không phải bảo hai người không được tự tiện hành động sao? Lập tức trả lời cho tôi, cuối cùng là thế nào rồi?”
Ngón tay của tên lính đánh thuê kia cũng bắt đầu run rẩy: “Báo...báo cáo, tên kia không đi lên từ cầu thang".
“Cái gì? Lừa ai vậy hả! Chẳng lẽ tên đó bay vào sao?”, Lý Đao mắng to.
“Tên đó...tên đó có thể là bò vào…từ bên ngoài cửa sổ!”, tên lính đánh thuê hoảng hốt nói, sau đó còn nói thêm: “Anh Lý, khả năng cao lần này chúng ta gặp phải phiền toái rồi, đối phương rất có thể đến từ...Long Tiễn. Nếu như tôi chết, mấy người phải nhanh chóng rút lui đi. Người của Long Tiễn là điều cấm kỵ của lính đánh thuê chúng tôi, nhất định phải rời đi!”
Nói xong, vì để Vương Ninh nắm bắt thời gian mà hắn ta lập tức đứng dậy lao ra ngoài, nhắm miệng súng về phía cửa sổ, lúc vừa muốn nổ súng thì một viên đạn khác bay nhanh đến.
Bắn xuyên qua mắt hắn ta!
Muốn so tốc độ?
So kỹ thuật bắn súng?
Thật xin lỗi đi, mấy người sẽ không biết rằng người mình đang đối mặt cuối cùng là ai đâu!
- ---------------------------