Chúc Tam Cô bĩu môi, khinh thường nói.
Vương Vân hừ một cái, trong lòng vô cùng buồn bực, bây giờ người nhà họ Chúc coi thường bọn họ, ai cũng muốn dẫm đạp lên người bọn họ, đến cả Chúc Minh và Chúc Tam Cô từng phải bất lực quỳ trước mặt Chúc Linh Linh bây giờ cũng bắt đầu trèo lên đầu lên cổ bọn họ, đạo lý ở đâu?
Nhưng thế cục thay đổi, bây giờ Chúc Linh Linh và Chúc Dũng đã không còn địa vị gì nữa thì ai còn muốn quan tâm bọn họ chứ?
"Những ai không có phận sự thì lùi lại phía sau, hôm nay là bữa tiệc của nhà họ Chúc, không phải ai cũng có chỗ ngồi đâu".
Chúc Nhị Bạch ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt vênh váo nói.
"Đúng đấy, không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, nhiều người còn không biết xấu hổ, trước đây nhà họ Chúc đúng là chướng khí mù mịt, bây giờ phải làm sạch đi mới được".
Chúc Phi cười khinh bỉ.
Vương Vân càng nhìn Tần Lâm càng tức giận, con gái bà ấy cũng có kém ai đâu, tại sao lại mang về một người con rể bất tài vô dụng đến vậy chứ? Bây giờ bị nhà họ Chúc chế giễu như vậy cũng không dám nói một lời nào, vậy mà Chúc Linh Linh vẫn còn đứng bên cạnh bảo vệ Tần Lâm cho được, điều này khiến Vương Vân vô cùng phẫn nộ.
Có mỗi căn trang viên Thanh Mai thôi mà, có tác dụng gì chứ? Còn không bán được, con ngốc này sao lại một lòng một dạ đến thế chứ.
"Anh Tiểu Lâm, có phải em không nên đến đây không?"
Chúc Linh Linh cảm thấy rất tủi thân, thở dài một cái, không biết nên nói gì, suy nghĩ rối loạn.
Bây giờ Chúc Linh Linh vô cùng hối hận, tại sao lúc đầu lại giao hết quyền hành lại? Tại sao bản thân không thể đấu tranh lại?
Nếu đấu tranh thì có phải sẽ có một cảnh tượng khác rồi không? Nếu cô đấu tranh lại thì bọn họ sẽ không dám đối xử với cô như vậy phải không? Lãnh đạo của Y dược Văn Hòa, Chúc Minh và cả Chúc Tam Cô nữa?
Chúc Linh Linh nhẹ dạ cả tin, thấy ánh mắt tuyệt vọng và đau lòng của ông nội cô biết bản thân không thể dứt khoát được.
Ông nội vui, Chúc Nhị Bạch vui, Chúc Minh cũng vui, chỉ có một mình cô là không vui, bây giờ cô trở thành kẻ vừa yếu đuối vừa bất lực, nhà họ Chúc đúng là bắt nạt cô quá đáng mà.
Ai cũng coi thường cô, bây giờ cô đã biết cảm giác tất cả những người phía sau mình đều cười nhạo mình khó chịu thế nào rồi.
Cô vừa hận vừa giận người nhà họ Chúc, khuôn mặt nịnh bợ của ông bà nội cô khiến cô vô cùng thất vọng.
Nhận tổ quy tông, lừa cô vào tròng, bọn họ lợi dụng cô để cô làm bàn đạp của bọn họ, bây giờ Chúc Linh Linh đã thực sự hối hận rồi.
"Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, em hiểu được đạo lý này là được rồi, nhưng không ai trong nhà họ Chúc có thể đuổi em đi đâu, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ hối hận thôi, nhà họ Chúc ở tỉnh lỵ đã chỉ còn tồn tại trêи danh nghĩa, bọn họ sẽ sớm biết bản thân mình ngu ngốc đến thế nào thôi".
Tần Lâm đứng đằng sau Chúc Linh Linh, vẻ mặt điềm đạm nói, mấy người này đều đang tìm cái chết, nhất là bậc cha chú trong nhà họ Chúc, trong mắt Tần Lâm bọn họ chỉ là một đám chó già vong ơn bội nghĩa.
"Vâng, em tin anh Tiểu Lâm, ở hiền chắc chắn sẽ gặp lành, hì hì hì".
Chúc Linh Linh cười hì hì nói, ánh mắt hạnh phúc, chỉ có Tần Lâm mới nhìn ra, còn người nhà họ Chúc chẳng ai để ý đến ánh mắt của cô cả.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt về rồi. Cháu gái của bà cuối cùng cũng về rồi".
Âu Dương Diễm Diễm kϊƈɦ động nói, đứng dậy đưa mắt ngóng trông.
Chúc Tiểu Nguyệt!
Con gái của Chúc Minh, bây giờ đang đứng trước cửa nhà, mặc một bộ lễ phục màu đỏ, nhìn vô cùng trang trọng, đeo kính râm, xinh đẹp tựa mỹ nhân ngư, bước từng bước khoan thai tiến vào.
"Xinh đẹp quá, không hổ danh là đại tiểu thư nhà họ Chúc, thân hình, khí chất, dung mạo, chúng ta không thể so sánh được đâu".
"Đúng đấy, đẹp quá, Chúc Linh Linh hoàn toàn không cùng đẳng cấp, sang trọng quá, cứ như ngôi sao lớn bước trêи thảm đỏ vậy, trời mẹ ơi!"
"Tôi dám chắc từ bé đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô gái nào đẹp như đại tiểu thư nhà họ Chúc cả, đây mới gọi là cực phẩm, mấy người không với được đâu, đừng nhìn nữa".
"Còn anh nữa, mắt sắp rớt ra ngoài rồi kia, người ta là đại tiểu thư nhà họ Chúc, anh không với được đâu, hơn nữa đại tiểu thư nhà họ Chúc cũng là vợ người ta rồi, anh bớt bớt lại đi, đừng có chọc vào thiếu gia nhà người ta, không là người ta cho anh biết tay đấy".
"Đúng đấy, đại tiểu thư nhà họ Chúc với thiếu gia nhà họ Vương đúng là xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, quá hợp luôn".
"Đúng vậy, thiếu gia nhà họ Vương cũng vô cùng tuấn tú, phong lưu, tôi còn phải ghen tỵ, haiz, tôi mà được gả cho Vương thiếu gia thì tốt biết mấy".
Tần Lâm nhếch mép, người này cũng lắm thì cũng chỉ là một người bình thường, trang điểm đậm một chút mới có chút nhan sắc, chắc chắn không thể so sánh với Chúc Linh Linh được, cho dù có trang điểm cũng không thể xinh đẹp bằng Chúc Linh Linh được.
Bọn họ đều mù hết rồi sao? Nói dối không chớp mắt, cho dù có là tâng bốc cũng không thể nói quá như vậy chứ.
Nhưng không thể phủ nhận được, cơ thể cô ta rất đẹp, vòng nào ra vòng nấy, đầy sức sống, chẳng trách đánh đàn ông giống như bị hút mất hồn vậy.
Người đàn ông bên cạnh Chúc Tiểu Nguyệt thân hình cao gầy, nhưng đầu có chút nhọn, miệng thì hơi nhô ra phía trước giống như con vượn, lại cũng hơi giống con rùa, Tần Lâm thấy vậy suýt nữa thì phun ra ngoài, người này nhìn vẻ ngoài có chút kỳ lạ, con rể rùa vàng đích thị là chỉ anh ta rồi.
"Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta về rồi, về rồi là tốt, xinh xắn duyên dáng quá, ông nội nhớ cháu quá".
Chúc Tam Đao quan sát Chúc Tiểu Nguyệt một lúc rồi cười nói, mừng rỡ khen hết lời.
Nhưng lúc này Chúc Nhị Bạch đứng bên cạnh lại coi trọng anh chàng đứng bên cạnh Chúc Tiểu Nguyệt hơn, nghe nói đây là thiếu gia có quyền có thế nhất thành phố Đông Hải, Chúc Tiểu Nguyệt câu được chàng rể rùa vàng này đúng là không dễ dàng gì.
"Chị Tiểu Nguyệt!"
Chúc Linh Linh tiến lại vẫy tay chào Chúc Tiểu Nguyệt, nhưng Chúc Tiểu Nguyệt lại lướt qua cô rồi đi thẳng đến chỗ Chúc Tam Đao và bố của mình.
Khuôn mặt Chúc Linh Linh đỏ lên, có chút ngại ngùng, cánh tay đang giơ lên giữa không trung còn trong lòng có chút chua xót.
"Ông nội, bà nội, bố, con về rồi, đây là bạn trai của con, Vương Vân Cương! Thiếu gia của tập đoàn Đông Thăng".
Chúc Tiểu Nguyệt ôm chặt lấy Vương Vân Cương giống như sợ anh ta sẽ chạy mất vậy, đây là con rùa vàng không dễ gì mới câu được, phải giữ cho thật chắc, nếu là người phụ nữ khác nhìn thấy thì có khi còn lấy thân báo đáp rồi đấy.
"Tốt lắm, mấy năm không gặp, Tiểu Nguyệt ngày càng xinh, còn tìm được chàng rể anh tuấn như thế này, đúng là mắt nhìn người rất tốt. Nào, Vân Cương, ra chỗ bà nội xem nào".
Âu Dương Diễm Diễm cười ha ha nói, kéo tay Vương Vân Cương vô cùng thân thiết.
"Cháu chào ông nội, bà nội, chú".
Vương Vân Cương hơi cúi đầu, không cảm xúc, thể hiện rõ vẻ kiêu ngạo của một thiếu gia, vẻ coi thường người khác.