“Hay là con ở cùng cậu ta một đêm đi, đổi lấy em con trở về, con thấy thế nào? Chỉ một đêm thôi là đủ năm trăm nghìn rồi, em con cũng có thể về nhà, Tâm Lan, mẹ xin con đấy”.
“Mẹ nói lung tung gì thế? Con là con gái mẹ mà!”
Sắc mặt Mộc Tâm Lan trở nên tái mét, cô hoàn toàn không dám tin mẹ mình lại có thể nói ra những lời như vậy, thật đáng xấu hổ.
Chỉ vì em trai mà mẹ lại muốn dùng thân xác của con gái mình để đánh đổi, chỉ vì không muốn để em trai phải ngồi tù, bà ta điên rồi hay sao!
Tim Mộc Tâm Lan như bị dao cứa, trong lòng vô cùng đau đớn, lời nói của mẹ khiến cho cô thương tích đầy mình.
“Con và Tiểu Lộ đều là con của mẹ, chẳng phải mẹ đang muốn ép chết con sao?”
Mộc Tâm Lan cắn đôi môi đỏ mọng đến mức máu tươi chảy ra ngoài, trong mắt ẩn chứa đầy tình cảm và nỗi tuyệt vọng.
“Dì nói đúng lắm, chỉ một đêm thôi mà? Sau một đêm, em trai em sẽ được tự do, còn có gì mà em không muốn nữa chứ? Làm người phải biết tự mình biết mình, nếu là người khác thì còn chẳng có cơ hội này đâu, tôi cho em cơ hội, đấy là muốn giúp em”.
Lâm Hiểu Quốc cười nói.
“Mẹ xin con, mẹ quỳ xuống xin con đấy”.
Dương Quế Hoa quỳ trước mặt Mộc Tâm Lan, cô lập tức đỡ bà ta dậy.
“Mẹ đừng ép con”.
Mộc Tâm Lan liền quay lưng bỏ chạy.
“Con gái, quay lại đây, đồ vô lương tâm, mày không quan tâm đến sống chết của em mày nữa sao, thứ lòng lang dạ sói”.
Dương Quế Hoa đuổi theo, bà ta muốn bắt Mộc Tâm Lan trở về, bởi vì bây giờ chỉ có Mộc Tâm Lan mới có thể cứu được con trai bà ta.
Mộc Tâm Lan cứ chạy theo con đường dẫn về nhà, cô không thể tưởng tượng được người làm mẹ lại có thể nói ra được những lời như thế, em trai bị người ta bắt, nhưng mẹ lại muốn cô lấy thân trao đổi, rốt cuộc là thứ điên khùng gì đây, nó thực sự khiến cô cảm thấy đau lòng.
Trong mắt mẹ chỉ có mỗi em trai, ngay cả đối với bố cũng lúc có lúc không, thậm chí nếu có mất sớm thì đối với mẹ mà nói cũng là một sự giải thoát, con gái của mình thì cứ như bát nước đổ đi, mỗi ngày chỉ lo nghĩ đến việc làm sao lợi dụng được tất cả giá trị của cô.
Mẹ à, mẹ thật sự khiến con quá đau lòng.
Nước mắt của Mộc Tâm Lan tuôn rơi không ngừng, đây là lần cô cảm thấy đau lòng nhất trong mấy năm qua, hôm qua lúc trở về, nhìn thấy bố thôi đã đủ khiến cô đau lòng lắm rồi, năm đó bố vì cô che mưa chắn gió nên mới phải nằm bất động trêи giường, nỗi đau đớn cứ thế bao trùm lấy cô.
“Bố, bố thấy sao rồi?”
Mộc Tâm Lan nắm lấy tay bố, nói với vẻ kϊƈɦ động, bởi vì lúc này bố cô đã ngồi dậy được, thuốc bôi trêи người cũng đã biến thành thạch cao, vậy nên ông mới có thể làm vỡ được.
“Cảm thấy không còn đau nữa, bố đã khỏi rồi sao? Thứ thuốc bôi đó đều là bụi sạn cả, chẳng lẽ đó là do cơ thể bố bài tiết ra ư?”
Mộc Đạt Hoa cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Xem ra anh Tần không hề lừa con, bố thật sự đã khỏi rồi, tốt quá đi mất!”
Mộc Tâm Lan nhìn những hạt cát nhỏ trêи chỗ thuốc bôi, tất cả đều được hút ra từ cơ thể bố cô, mặc dù bề mặt da bố có hơi thô ráp nhưng không hề để lại sẹo, chúng đều đã được loại bỏ hoàn toàn thông qua lớp da, điều này thật thần kỳ quá đi.
“Bây giờ bố đói quá, Tâm Lan, con nấu chút gì cho bố ăn đi”.
Mộc Đạt Hoa sờ bụng mình rồi nói.
“Vâng!”
Mộc Tâm Lan vui mừng khôn xiết, nhanh chóng chạy vào bếp nấu mì cho bố.
Mộc Tâm Lan gọi điện thoại cho Tần Lâm.
“Anh Tần, bố em đã khỏi rồi, cảm ơn anh nhiều nhé”.
Tần Lâm trả lời.
“Vậy thì tốt, không ngoài dự đoán của anh. Chắc ông ấy cũng đói rồi nhỉ? Ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể”.
“Anh Tần, em trai em bị bắt rồi, em không biết phải làm sao cả, anh có thể đến giúp em không?”
Mộc Tâm Lan bĩu môi, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, ngoài anh Tần ra thì cô không còn ai để cầu cứu nữa cả.
“Được, lát nữa anh sẽ qua”.
Tần Lâm nói không chút do dự.
Sau khi nấu mì xong, bố cô ăn như liền tù tì ba bát to, hệt như một con sói đói vậy, Mộc Tâm Lan cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngay lúc bố cô đang ăn đến bát thứ tư, Dương Quế Hoa đột nhiên từ ngoài chạy vào.
“Bà xã, tôi khỏe lại rồi, tôi đã ăn tận ba bát rồi này”.
Mộc Đạt Hoa cười nói, nhưng không ngờ Dương Quế Hoa lại đá vào bát mỳ của Mộc Đạt Hoa, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành, mỳ cũng bị văng tứ tung.
Mặt Mộc Đạt Hoa tái mét, nhìn Dương Quế Hoa với vẻ mặt không thể tin được.
“Mẹ làm gì thế!”
Mộc Tâm Lan nói với vẻ nghiêm trọng.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết mỗi ăn, con trai ông đang bị người ta bắt rồi đó, sắp phải ngồi tù rồi kia, bây giờ ông còn có tâm trạng để ăn sao?”
Dương Quế Hoa nổi điên.
“Tiểu Lộ làm sao?”
Trái tim Mộc Đạt Hoa run lên, giống hệt như sắp có điềm xấu vậy.
“Tiểu Lộ bị người ta bắt đi rồi, nó làm nhục Lý Liên Hoa nên bị người ta bắt lại, tôi bảo con gái ông đi cứu em, nhưng nó cứ mắt điếc tai ngơ, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy”.
Dương Quế Hoa tức giận nói.
“Cái gì? Thằng nghịch tử này? Tại sao nó lại làm ra chuyện như thế?”
Mộc Đạt Hoa loạng choạng suýt ngã xuống đất.
“Bố, bố đừng kϊƈɦ động”.
Mộc Tâm Lan đỡ bố dậy.
“Bây giờ người ta đòi năm trăm nghìn, nếu không Tiểu Lộ sẽ phải vào tù, ít nhất phải ngồi mười lăm năm, đời này của Tiểu Lộ coi như sẽ tiêu mất. Hu hu hu”.
Dương Quế Hoa bật khóc.
“Mười lăm năm...”
Khóe miệng Mộc Đạt Hoa khẽ động đậy, bỗng một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
“Bố! Bố không sao chứ”.
Mộc Tâm Lan không nói chuyện này cho bố nghe là vì sợ ông lo lắng, bệnh tình vừa tốt hơn một chút, suýt chút nữa lại bị mẹ làm cho tức chết, lúc này Mộc Tâm Lan như muốn phát điên.
“Mẹ, mẹ muốn bố chết sớm hay sao? Mẹ có thôi không hả!”
“Bây giờ người ta nói rồi, chỉ cần Tâm Lan ở với cậu ta một đêm, chuyện này coi như xong, nếu không thì con trai phải ngồi tù. Chẳng qua tôi chỉ muốn nó ở với người ta một đêm thôi mà? Nhưng con nhỏ ngu ngốc này lại không chịu, nó phải thay thế cho con trai tôi”.
Dương Quế Hoa kéo mộc Đạt Hoa lại, vừa nói vừa khóc.
“Bốp”.
Mộc Đạt Hoa tát thẳng vào mặt Dương Quế Hoa, mạnh đến mức nổi cảm đom đóm mắt, in hẳn cả dấu vân tay trêи mặt, khiến cho bà ta vô cùng kinh ngạc.
“Bà có còn là người không hả? Để Tâm Lan ngủ với đàn ông à? Con trai bà là con, còn con gái bà không phải là con à? Bà làm mẹ sao lại không biết xấu hổ như vậy? Bà có biết xấu hổ không! Tôi đánh chết thứ khốn nạn như bà”.
“Bố, đừng đánh nữa!”
Mộc Tâm Lan níu lấy tay bố, Dương Quế Hoa lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này, Lâm Hiểu Quốc dắt theo Chu Đại Sướиɠ và những người khác đến, bọn họ đều đang đứng đầy ngoài sân.