Lâm Nguyệt Dao trợn trừng mắt, ra hiệu cho Tần Lâm, hôm nay anh uống nhầm thuốc à.
Đồ nội thất của Norway là hãng đắt tiền, đồ nội thất, sofa ở đây là rẻ nhất rồi, nếu mà mua hết tủ quần áo, giường, tủ sách, bàn trà…thì ít nhất cũng phải một triệu, hơn nữa giá cả đồ trang trí phòng lại càng đắt.
Mặc dù mua trọn bộ thì đẹp nhưng mà đắt quá!
Lâm Nguyệt Dao không chi trả nổi, vội kéo tay Tần Lâm.
"Anh đừng làm loạn nữa! Mấy thứ đồ này đắt quá, em không mua nổi".
Cung Na Na lập tức thích thú
"Ôi? Cô có anh họ tỷ phú sao? Mau mua một cái cho tôi xem đi, hôm nay tôi muốn mở mang tầm mắt xem Lâm Nguyệt Dao có người anh họ tỷ phú này từ lúc nào đấy?"
Đương nhiên Cung Na Na không tin, Tần Lâm mặc một bộ đồ bình thường như thế này, vừa nhìn là biết thanh niên vừa tốt nghiệp ra trường đang đi kiếm tiền, hoàn toàn không giống với người giàu có, sao có thể mua được một bộ đồ nội thất một triệu chứ?
Cô ta cảm thấy Tần Lâm đang chém gió, chỉ muốn khoe khoang trước mặt cô ta mà thôi, cho nên mới nói xằng nói bậy như vậy.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao chó chút khó coi, giả vờ trước mặt Cung Na Na như vậy có vẻ không hay ho cho lắm.
"Được rồi, không mua nữa, tôi không mua nổi được chưa? Được rồi anh, chúng ta mau đi thôi".
Cung Na Na cười lạnh: "Đừng như vậy, tôi muốn mở mang tầm mắt mà, không phải nói sẽ mua trọn bộ đồ nội thất sao? Bộ nội thất này tôi đã để ý từ trước rồi, nhưng nếu hai người muốn mua thì tôi không mua được rồi”.
Cung Na Na nói xong, nhân viên cũng cười.
"Đúng vậy, cô Cung Na Na đã đặt trước ở chỗ chúng tôi rồi, nhưng vẫn chưa thanh toán hết, nếu có người mua thì cô ấy sẽ không mua được”.
"Chúng tôi chỉ có một bộ sofa chất liệu này này thôi, chỉ còn một bộ duy nhất là hàng giới hạn".
Bây giờ Lâm Nguyệt Dao mới hiểu ra, thảo nào một mực bảo Lâm Nguyệt Dao mua, thì ra là lại muốn khoe khoang.
Để Lâm Nguyệt Dao xem trước, sau khi phát hiện ra không mua nổi sẽ bảo nhân viên đến nói cho bọn họ biết là Cung Na Na đã đặt trước, như vậy là vả mặt thành công rồi.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao trầm xuống, thực sự không muốn so sánh với cô ta, mà cũng không so được.
"Được rồi, cô mua đi, tôi không cần nữa".
"Chờ chút".
Tần Lâm kéo Lâm Nguyệt Dao lại một lần nữa: "Hàng giới hạn phải không, được, tôi rất thích, mua trọn bộ đi".
Nói xong, Tần Lâm rút ra một tấm thẻ.
"Quẹt thẻ đi".
Nhân viên ngây người, không ngờ Tần Lâm muốn quẹt thẻ thật, sao có thể chứ, mua trọn bộ phải mất hơn một triệu đó, nhìn bộ dạng của anh không giống như người có thể mua được?
Lâm Nguyệt Dao hoang mang.
"Anh không cần phải so đo với cô ta đâu!"
Cho dù Tần Lâm có một triệu thì cũng không cần phải phung phí chỉ vì muốn hơn thua với người ta!
Tần Lâm cười nhạt: "Hơn thua? Cô ta đâu có xứng? Anh thật sự thấy bộ nội thất này đẹp, không phải em cũng thích hay sao?"
Lâm Nguyệt Dao ngây người: "Thích thì thích thật nhưng mà đắt quá…"
Nhân viên nhận lấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị đi quẹt thẻ.
Dù gì bán cho ai cũng là bán, mặc dù Cung Na Na đã đặt trước nhưng chưa thanh toán hết, ai biết cuối cùng cô ta có mua hay không chứ, cho nên bán luôn vẫn có lợi hơn.
Nhân viên cầm thẻ đi thẳng đến quầy thanh toán.
"Thưa anh, trọn bộ đồ nội thất của chúng tôi đã tính toán kỹ theo tiêu chuẩn giúp anh rồi, đến lúc đó có trục trặc gì sẽ bổ sung thêm, tổng cộng là một triệu hai trăm ba mươi nghìn".
Vừa nghe thấy con số hơn một triệu, đến Cung Na Na cũng bĩu môi, đúng là đắt quá.
Bộ đồ nội thất hơn một triệu, gia đình bình thường làm sao có thể gánh được chứ.
Một căn nhà phải mất bao nhiêu tiền đây?
Nếu như thêm đồ điện nữa thì có khi trang trí và mua đồ trong nhà còn đắt hơn cả căn nhà đấy mất.
Không phải gia đình bình thường nào cũng có thể chấp nhận mức giá này.
Lâm Nguyệt Dao hít sâu một hơi, nghe thấy giá tiền suýt nữa thì ngất, bộ đồ nội thất hơn một triệu, căn nhà cô mua mới có hơn một triệu đó!
"Anh đừng làm loạn nữa, chúng ta đi thôi".
Tần Lâm nói: "Ai làm loạn chứ, quẹt thẻ đi".
Tần Lâm đưa thẻ cho nhân viên.
Nhân viên nhận thẻ xong lập tức hớn hở.
"Vâng thưa anh, số điện thoại của anh là bao nhiêu để tôi giúp anh tích điểm!"
Thấy Tần Lâm mua thật, Cung Na Na chau mày, hừ lạnh.
"Giả vờ à, cẩn thận trong thẻ không có tiền đấy? Ha ha định làm cái thẻ giả để đi lừa đảo à".
Thật ra trong lòng Lâm Nguyệt Dao đang rất hồi hộp, anh họ nhiều tiền đến vậy sao?
Nhưng những lòi này đâu thể nói ra, Lâm Nguyệt Dao đành nói.
"Cô đừng có coi thường người khác? Chỉ mỗi cô mua được, chúng tôi lại không mua được chắc?"
Cung Na Na hừ lạnh: "Cho dù hai người có mua được, nhưng mà phung phí quá rồi đấy, một bộ đồ nội thất mất hơn một triệu, vung tay hơi kinh đấy, nếu tôi gọi điện thoại cho chồng tôi bảo một tiếng, thì ít nhất cũng phải giảm được mười phần trăm!"
Mười phần trăm nghe có vẻ ít nhưng mười phần trăm của một triệu thì cũng rẻ hơn được một trăm nghìn đấy.
Một trăm nghìn không phải là một con số nhỏ, cũng phải mua được bộ quần áo của Cung Na Na.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, không nói gì, hết cách, chồng người ta có quan hệ rộng, có thể giảm giá, bọn họ đâu có quan hệ rộng đâu chỉ có thể mua giá đã định sẵn.
Cung Na Na đột nhiên nói: "Sao thế, Lâm Nguyệt Dao, hay là tôi nói một câu giúp cô?"
Lâm Nguyệt Dao hừ một tiếng: "Không cần".
Cung Na Na cười lạnh: "Chỉ vì sĩ diện mà phải chịu khổ, tiêu uổng mất hơn mười nghìn, ha ha".
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên nhân viên chạy đến trước mặt Tần Lâm, cúi người một góc đúng chín mười độ, thái độ vô cùng cung kính.
"Xin lỗi anh, tôi vừa kiểm tra thẻ hội viên của anh, không cần phải giảm giá…thẻ hội viên của anh là thẻ Chí Tôn, ở trung tâm thương mại của chúng tôi sẽ được miễn phí toàn bộ!"
"Đây là thẻ ngân hàng của anh, mời anh nhận lấy".
Tần Lâm ngây người: "Được miễn phí toàn bộ? Trung tâm thương mại này là…"
"Ông chủ của chúng tôi họ Phùng, tên Phùng Vân Phi, chắc anh có quen chứ?" Nhân viên giải thích.
Người có thể cầm được chiếc thẻ này chắc chắn là người quen của ông chủ, nếu không sao có thể được quyền lợi như vậy.
Loại thẻ hội viên này đỉnh cao quá, chỉ cần số điện thoại là có thể mua sắm thoải mái trong phạm vi toàn quốc, chỉ cần là tài sản của Phùng Vân Phi thì đều được miễn phí toàn bộ.
Cho dù là mua bất cứ thứ gì, bất cứ thời điểm nào.
Quyền lợi của chiếc thẻ này quá nhiều, ngoài thành ý ra thì còn có một sự tin tưởng vô cùng lớn ở đây.
Phùng Vân Phi cũng biết nhân vật như Tần Lâm không thiếu tiền, ông ấy làm như vậy chỉ vì muốn cho Tần Lâm thấy được thành ý của ông ta.
Cung Na Na lập tức hoang mang, nghe thấy hai chữ miễn phí, cô ta vô cùng kinh ngạc.
"Miễn phí? Tôi không nghe nhầm chứ? Hơn một triệu mà các người miễn phí cho bọn họ?"
Nhân viên gật đầu: "Không sai đâu cô".
Cung Na Na tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao, tại sao anh ta có thể được miễn phí? Tôi cũng muốn miễn phí, cho tôi lấy một bộ đi!"
Nhân viên không biết nói gì hơn: "Cô nói đùa rồi, cô đâu phải hội viên Chí Tôn của chúng tôi, hơn nữa, bộ đồ nội thất này là hàng giới hạn, chỉ còn một bộ duy nhất thôi".