Chẳng lẽ lại là Hoa Long?
Không thể nào!
Chuyện này không thể xảy ra được!
Trong đầu tất cả mọi người nhà họ Hoa đều xuất hiện một suy nghĩ, Hoa Long là ai chứ? Là trụ cột của nhà họ Hoa, là thiên tài võ học của nhà họ Hoa, mấy năm nay du học ở nước ngoài mới về, là cao thủ hàng đầu, sao có thể bị đánh như một con chó chết vậy chứ, lại còn bị tên khốn Tần Lâm lôi xềnh xệch đến đây nữa chứ?
Không chỉ Hoa Phúc, Hoa Nguyên và những người khác mà Hoa Vân Phong cũng không tin.
"Cháu trai của tao võ công cao cường, còn là đồ đệ mà Vương đại sư đích thân biểu dương, chẳng lẽ lại bại dưới tay mày ư, đừng ăn nói ngông cuồng ở đây, thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa, dám ngông cuồng mà không biết ngượng mồm, sao có thể báo thù cho nhà họ Tần được chứ? Đúng là nực cười, ha ha ha, nhà họ Hoa bọn tao thuận theo ý trời diệt trừ nhà họ Tần, đây là chuyện đã được định từ trước rồi".
"Hay cho câu thuận theo ý trời, đã được định trước! Ha ha, vậy thì hôm nay tôi cũng thuận theo ý trời một phen".
Tần Lâm đá một cái khiến Hoa Long bay ra ngoài bảy tám mét, mặt Hoa Long toàn là máu, hồn bay phách lạc, miệng đầy máu và nước miếng.
"Ông… ông nội… cháu là Long Nhi đây".
Hoa Long khó khăn lắm mới nói được một câu, lúc này, Hoa Vân Phong nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hoa Long, vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt già nua của ông ta lập tức tái đi, định thần lại, quả nhiên người bị đánh bầm dập không còn hình người này đúng là Hoa Long.
"Long Nhi, Long Nhi của ông? Sao lại như thế này?"
Hoa Vân Phong run rẩy, đi đến trước mặt Hoa Long, bây giờ tất cả mọi người nhà họ Hoa đều hoang mang, Hoa Long là trụ cột của nhà họ Hoa bọn họ, là người được Vương đại sư chọn, sau này chắc chắn sẽ thành người tài, đưa nhà họ Hoa lên một tầm cao mới trong một ngày không xa, nhưng vừa mới du học về đã bị người ta đánh thành như thế này, hơn nữa người này còn là người nhà họ Hoa căm thù nhất, tên tàn dư nhà họ Tần!
"Sao có thể chứ?"
Hoa Nguyên và Hoa Phúc đưa mắt nhìn nhau không dám tin đây là sự thật, lập tức trở lên vô cùng căng thẳng.
"Anh Long, là anh thật sao?"
Hoa Nguyên vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.
"Không phải anh thì là ai".
Hoa Long nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng bây giờ đến việc nói chuyện đối với anh ta cũng vô cùng khó khăn.
"Tên khốn nhà họ Tần, mày có biết bây giờ mày đang làm gì không, mày dám đánh Long Nhi nhà tao thành thế này, đúng là muốn tìm cái chết mà!"
Hoa Vân Phong giận tím người, thở hồng hộc, Hoa Long là đứa cháu ông ta yêu thương nhất, sao lại bị đánh ra nông nỗi này chứ? Hơn nữa Hoa Long sẽ là chủ nhân tương lai của nhà họ Hoa, tiền đồ vô cùng rộng mở.
"Muốn chết hay không cũng không đến lượt ông lên tiếng, hôm nay không chỉ có Hoa Long đâu mà cả nhà họ Hoa không ai có thể chạy trốn, mối thù năm đó, hôm nay tôi sẽ đích thân giải quyết, cả nhà họ Tần không tha một ai, nếu không phải tôi phúc lớn mạng lớn, chạy trốn được thì e là nhà họ Tần đã phải chịu chết oan không ai báo thù cho rồi".
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lẽo, từng lời nói sắc bén, đám người này đều là hung thủ giết người, năm đó đã giết hại nhà họ Tần, đây là tội vô cùng lớn không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Nhà họ Hoa luôn là sự tồn tại mà Tần Lâm căm thù nhất, giờ phút này cuối cùng cũng có thể giải quyết hết rồi.
"Lẽ ra mày nên chết lâu rồi, nên chết cùng cả gia tộc vào năm đó, để mày sống đến bây giờ là nỗi sỉ nhục đối với nhà họ Hoa, hôm nay mày dám đến địa bàn của nhà họ Hoa thì mày đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây".
Hoa Vân Phong tức giận nhìn Tần Lâm, nắm chặt lấy tay Hoa Long, trong ánh mắt đầy căm phẫn.
Phải giết chết mầm mống cuối cùng của nhà họ Tần, bọn họ mới có thể yên lòng được.
"Đúng, giết hắn đi, nếu không nhà họ Hoa chúng ta sẽ không bao giờ yên bình được".
"Cho hắn biết nhà họ Hoa chúng ta lợi hại như thế nào đi, thứ đồ không biết điều, dám nghịch với lửa".
Người nhà họ Hoa đều tỏ vẻ tức giận, dám đánh Hoa Long lại còn là mầm mống của nhà họ Tần còn sót lại khiến bọn họ càng căm thù Tần Lâm đến tận xương tủy.
"Một lũ rác rưởi, không biết điều".
Tần Lâm cười lạnh, ánh mắt lóe lên sự tàn ác, bố mẹ, người thân của anh, cả nhà họ Tần nhiều người như vậy, trừ chú Hai may mắn trốn thoát thì tất cả gia tộc đều bị giết hại, tất cả là do nhà họ Hoa gây nên, bây giờ sự căm thù trong lòng anh đã lên tới đỉnh điểm.
"Ngây người ra đó làm gì, mau lên đi? Gọi bảo vệ, mau đi gọi bảo vệ!"
Hoa Vân Phong tức giận nói, tất cả người nhà họ Hoa đều xông vào Tần Lâm, nhưng bọn họ đâu phải là đối thủ của anh, anh nhẹ nhàng giải quyết những người này, mỗi một lần đưa tay là hạ gục được một người, mỗi một chiêu chỉ dùng bảy phần lực, nhưng chỉ trong chốc lát tất cả mọi người đều ngã lăn ra đất như một đám chó chết, còn thảm hơn cả Hoa Long.
Vẻ mặt Hoa Vân Phong biến sắc, lùi lại phía sau trong vô thức, có một sự uy hϊế͙p͙ chết người khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ.
Ánh mắt của Tần Lâm thực sự có thể giết người, Tần Lâm thực sự muốn giết ông ta.
Lúc này Hoa Phúc gọi mười tên bảo vệ tới, lững thững bước đến chắn trước mặt Hoa Vân Phong, nhưng đối với Tần Lâm, đám người này chẳng qua chỉ là lũ gà mờ, không có chút tác dụng gì với anh, anh chỉ cần đi vài đường cơ bản như lúc nãy là đã khiến chúng không còn chút sức lực nào để đánh trả rồi.
"Cậu muốn làm gì? Đừng qua đây!"
Hoa Vân Phong hét lớn, lùi lại phía sau, ngã nhào xuống đất, sắc mặt tái mét, sợ đến nỗi nổi hết gai ốc.
"Tôi muốn làm gì, chẳng lẽ không không biết? Chủ nhân của nhà họ Hoa, lúc đầu ông đối xử với bố mẹ, người thân của tôi như thế đã từng nghĩ tới ngày hôm nay sẽ có kết cục như thế này chưa?"
Tần Lâm cười nói, nhưng trong mắt Hoa Vân Phong, nụ cười của anh độc ác như con quỷ vậy, Tần Lâm thực sự quá đáng sợ, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, bất cứ một động tác nhỏ nào của anh cũng khiến Hoa Vân Phong cảm thấy sợ hãi, nghẹt thở.
"Tần Lâm mày đừng đầm đầu vào chỗ chết! Nếu mày dám động vào một người của nhà họ Hoa, tao nhất định sẽ khiến mày chết không chỗ chôn".
Hoa Long cố ngồi dậy, bám vào cây cột nhà, ánh mắt lạnh lùng.
"Vậy sao? Thế thì để tao chống mắt lên xem mày có bản lĩnh đấy không".
Tần Lâm đạp một cái lập tức khiến Hoa Nguyên chết ngay tại chỗ, người nhà họ Hoa lại càng hoảng sợ hơn.
"Người thứ nhất!"
"Người thứ hai!"
"Người thứ ba!"
"Người thứ tư!"
Tần Lâm đạp liên tục, người nhà họ Hoa đều bị mất mạng dưới chân Tần Lâm.
Mặt Hoa Vân Phong xám xịt lại, đây đều là con cháu của ông ta, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn nỗi đau nào chua xót, thảm thương hơn.
"Tần Lâm, mày muốn chết sao! Sư phụ của tao chắc chắn sẽ không tha cho mày".
Hoa Long vẫn hung dữ nhìn Tần Lâm nói.
"Sư phụ của mày? Xin lỗi, bây giờ Ngọc Hoàng Đại Đế có xuống đây tao cũng giết hết, đây là sự trừng phạt dành cho nhà họ Hoa các người. Nợ máu phải trả bằng máu. Người nhà họ Hoa không ai được thoát tội".
Trong ánh mắt Tần Lâm đầy sự tàn ác, người nhà họ Hoa không ngừng lùi về phía sau, nhưng không ai tránh được cú đá của Tần Lâm, mỗi một cú đá là một mạng người.
Tần Lâm không nương tay chút nào, người nhà họ Tần năm đó cũng chết trong âm mưu thâm độc của nhà họ Hoa, bây giờ anh sao có thể nhân từ với người nhà họ Hoa chứ?
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, trước giờ Tần Lâm chưa từng nghĩ sẽ cho bọn họ cơ hội, người nhà họ Tần không thể chết oan, bố mẹ người thân của anh không thể oan uổng dưới suối vàng như vậy được.
"Đừng giết tôi, xin cậu đừng giết tôi, đừng giết tôi! Đừng…"
"Tha cho tôi đi, tôi dập đầu lạy anh, Tần đại nhân, xin cậu tha cho tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết".
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, a…"
Không ai có thể tránh được cú đánh của anh, mỗi bước một mạng, không sót một ai.
Tần Lâm thể hiện vô cùng hoàn hảo nghệ thuật giết người, người nhà họ Hoa đều dần dần ngã xuống, lòng Hoa Vân Phong đau như cắt, khuôn mặt xám như tro tàn.
- ----------------------