Tần Lâm lạnh lùng nhìn Nicholas James, hai người không ai nhường ai.
"Đất trêи thiên hạ này đều là đất của vua, người trong thiên hạ này đều là người của vua! Trái đất rộng lớn này đều là của Atlantis chúng tao, cho dù là đại dương hay đất liền thì chúng mày mới là kẻ xâm lăng, chúng mày mới là sự tồn tại hạ đẳng, Atlantis chúng tao đã sống trêи trái đất này từ lâu rồi, chúng tao mới là chủ nhân thật sự của trái đất này, là do sự biến đổi của thủy triều nên mới ảnh hưởng đến sự phát triển văn hóa của chúng tao thôi, chúng mày chỉ là nền văn minh sau mà thôi, loài người đều phải chết!"
"Chúng mày có hai sự lựa chọn, một là trở thành nô ɭệ của nữ hoàng bệ hạ Atlantis, hai là cái chết!"
Vẻ mặt Nicholas James lạnh lùng, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường Tần Lâm và Tạ Hồng Mai, hai người chính là nô ɭệ, không khác đám kiến hôi là bao.
"Thật nực cười, Atlantis thì làm sao? Trái đất lớn như vậy mà chúng mày đòi khống chế hết sao? Tưởng mình là chủ nhân của trái đất thật à? Lại còn coi loài người là sinh vật bậc thấp, chúng mày mới ngu xuẩn đấy, chúng mày không nên tồn tại trêи trái đất này mà phải chết từ lâu rồi, những gì còn sót lại trong lịch sử mãi mãi chỉ là sự khinh thường, nếu chúng mày có bản lĩnh thì sao lại luôn trốn tránh dưới đáy biển chứ? Nếu chúng mày có năng lực thống nhất được cả trái đất thì còn phải tranh giành ngọc bội gì đó sao?"
Tần Lâm chế nhạo.
"Tao thấy mày chỉ mà một tên kiêu căng không tự tin thôi, Atlantis có lẽ đã từng huy hoàng, nhưng văn minh loài người đã không phải nền văn minh mà Atlantis chúng mày có thể làm chủ được đâu, nếu chúng mày vẫn còn thoi thóp đến ngày hôm nay thì có lẽ vẫn miễn cưỡng sống tiếp được, nhưng nếu chúng mày không biết tự lượng sức mình, muốn chủ động ra tay thì chúng mày có thể sống bao lâu nữa? Văn minh trêи trái đất bây giờ có mấy trăm quốc gia, mấy tỷ người, không còn giống trong tưởng tượng của chúng mày đâu, an phận không phát triển chính là điều nực cười nhất của chúng mày đó".
"Tao chẳng nhìn thấy chút huy hoàng nào của Atlantis trêи người mày cả, tao chỉ thấy hai tên hề nhảy nhót mà thôi, chúng mày không xứng được đứng ở đây rồi, cho dù là quá khứ hay tương lai thì chúng mày nên chấp nhận sự thật đi, lịch sử mãi mãi chỉ là lịch sử mà thôi, chúng mày dám đến trung tâm thành phố của con người không? Chúng mày dám bước ra khỏi đáy biển không? Chúng mày dám đối đầu trực tiếp với loài người không? Chúng mày không dám, chúng mày sợ hơi thở thoi thóp cuối cùng cũng bị loài người bóp chết, chúng mày sợ dân cư của Atlantis cũng sẽ bị loài người giết hại, vì sợ hãi nên mới liều lĩnh".
Nụ cười của Tần Lâm khiến Nicholas James tức giận, hận không thể giết Tần Lâm ngay lập tức.
Không chỉ là Nicholas James mà công chúa điện hạ Atlantis Lalisa cũng chau mày lại, mặc dù cô ta rất tức giận nhưng lời của Tần Lâm cũng không phải là vô lý, bây giờ bọn họ đã không có tư cách để tranh đoạt với văn minh loài người nữa rồi.
Bây giờ bọn họ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, văn minh Atlantis thật sự chỉ còn thoi thóp, văn minh của loài người đã hoàn toàn chế ngự trái đất, còn bọn họ chỉ có thể chiếm một vùng đất nhỏ, chỉ có thể nuốt giận, còn tưởng tượng nền văn minh vĩ đại đồ sộ của họ đã từng huy hoàng như thế nào, vậy mà bây giờ cảnh còn mà người mất.
Loài người thật là đáng ghét, chẳng thèm nể mặt bọn họ gì cả, bị sỉ nhục như thế này khiến Lalisa vừa tức giận vừa buồn bực.
Nhưng bọn họ đang gánh trách nhiệm phục hưng nền văn minh Atlantis trêи vai, cho nên cô ta mới xuất hiện ở đây, cho nên bọn họ mới phải chiến đấu.
"Xương của mày cũng cứng đó, mồm miệng cũng sắc sảo, nhưng tao khuyên mày đừng quá tự tin, nếu không mày sẽ chết rất thảm đấy. Đợi đến lúc bọn tao thật sự ra tay thì mày nên biết, còn được sống là việc quá may mắn rồi".
Lalisa mỉm cười, nhưng Tần Lâm biết đây là lời cảnh báo cuối cùng, vì giây tiếp theo cô ta có thể ra tay bất cứ lúc nào với anh mà không hề nương tay!
"Có lẽ chúng mày không sai nhưng chúng tao lại càng không sai, sai ở chỗ hai nền văn minh đã động vào nhau, cuối cùng vẫn phải đổ máu, tao sẽ không đưa thứ mà chúng mày muốn, trừ khi bước qua được xác tao. Đây là danh dự của tao và cũng là quyết tâm bảo vệ tổ quốc của tao".
Tần Lâm khảng khái nói.
Lúc này trong mắt Tạ Hồng Mai mới hiểu Tần Lâm vĩ đại như thế nào, thực lực của Tần Lâm rất mạnh, anh vẫn luôn là tấm gương mà cô kính nể, nhưng điều khiến Tần Lâm thực sự vĩ đại là trái tim nhiệt huyết, kiên định vô bờ bến của mình, tình nguyện gánh vác nhiệm vụ của đất nước mà hy sinh cái tôi nhỏ bé của mình.
Tần Lâm không phải là người của đội biệt kϊƈɦ, cũng không phải người nhà nước, nhưng lại kiên cường như vậy, không hề sợ hãi, cho dù có đối diện với Atlantis lớn mạnh, một nền văn minh thời đại trước mà vẫn tự tin, Tần đại sư có được thành tựu như ngày hôm nay cũng phải kể đến tính cách kiên cường bất khuất của anh.
Mặc dù Tạ Hồng Mai biết không thể vơ đũa cả nắm được, nhưng dù thế nào cô cũng phải cùng Tần Lâm cùng ứng phó để bảo vệ tổ quốc và nền văn minh nhân loại.
Mặc dù năm đó Atlantis là chủ nhân của văn minh trái đất, nhưng bây giờ bọn họ đã không còn quyền thống trị, sự vùng dậy của nền văn minh khác cũng sẽ là sự kết thúc của nền văn minh trước đó, mặc dù bọn họ rất không cam tâm, nhưng không một ai có thể thay đổi sự thật này.
"Đồ ngu xuẩn, Lisa, xem ra chúng ta không cần phải dài dòng với chúng nữa, loại người này chỉ khi chết mới ngậm mồm vào được thôi".
Nicholas James lạnh lùng nói.
Ở Atlantis anh ta chỉ là đệ nhất dũng sĩ, nhưng nếu lần này anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ nữ hoàng bệ hạ giao, nếu có thể nhanh chóng chiến thắng nền văn minh loài người, lấy được vật tổ tận thế thì nền văn minh Atlantis của họ chắc chắn sẽ vực dậy một lần nữa.
Đến lúc đó, anh ta sẽ là vua chinh phục cả thiên hạ, sẽ là đệ nhất đại công thần, uy danh nghìn đời, chỉ dưới một người trêи vạn người!
Đối với Nicholas James những điều này vô cùng quan trọng, đây là ước mơ cả đời của anh ta, sinh ra tầm thường nên đây sẽ là một cơ hội để anh ta có thể cống hiến cho Atlantis trở thành một người hùng thật sự.
"Văn minh của con người rồi cũng sẽ biến mất thôi, Atlantis mới là chính thống, Maya đã từng tiên tri nền văn minh của bọn họ sẽ bị hủy diệt, chỉ có điều cũng chỉ là hoa sớm nở tối tàn mà thôi, cho dù có đấu tranh cũng vô dụng, hừ hừ. Hôm nay tao dũng sĩ số một Atlantis - Nicholas James sẽ dạy mày phải khuất phục như thế nào".
Nicholas James lạnh lùng nói.
"Nếu đã như vậy thì chiến thôi, để tao xem xem Atlantis có gì khác nào. Chúng mày tự xưng là nền văn minh gần thần nhất, có lợi hại như vậy thật không, hay chỉ là hư danh mà thôi"
Tần Lâm cũng không thể chờ đợi nữa, Nicholas James nóng lòng muốn xông lên, ý chí chiến đấu trong ánh mắt dâng cao.
"Đừng làm tôi thất vọng".
Lalisa nhìn Nicholas James bình thản nói.
Ánh mắt Nicholas James chợt lóe lên, càng kϊƈɦ động hơn, người con gái anh ta yêu nhất đang ở bên cạnh, cho dù đánh cược cả tính mạng anh ta cũng tuyệt đối không để thua, nhất định phải đánh chết Tần Lâm, cướp được ngọc bội trong tay anh thì bọn họ mới vào cung điện băng Côn Luân được.
"Tần Lâm, cẩn thận! Để tôi giúp cậu".
Tạ Hồng Mai nghiêm túc, cô không thể để Tần Lâm chiến đấu một mình được.
"Cô lùi sang một bên trước đi, cô không phải là đối thủ của hắn đâu".
Tần Lâm trầm giọng nói, tên Nicholas James - dũng sĩ số một Atlantis này chắc chắn mạnh hơn Thiệc Kiếm Dị, cho nên trận đấu này sẽ vô cùng căng thẳng, có thể xưng là dũng sĩ số một Atlantis thì chắc chắn không phải hư danh.
Nét mặt hai người đầy sát ý, nháy mắt đã cùng xông vào nhau.
- ----------------------