Tần Trì vẫn nhìn thẳng về phía Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử đang đứng không xa, hai người vô cùng ung dung tự tại.
Lúc này Tần Trì biết, mình chắc đã rơi vào bẫy của bọn họ rồi, tên này đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Anh Kha Lâm, em không đến muộn chứ".
Trong màn mưa, hai người đàn ông cao to đội nón lá chậm rãi đi tới, vóc người vạm vỡ giống như Kha Lâm Tư Lặc.
Tinh thần và thể xác của họ mạnh mẽ như bò Tây Tạng vậy, khiến cho người ta cảm thấy bị chèn ép, hai người đàn ông trung niên chia ra chặn đường của Tần Trì, lúc này ông đã không còn đường lui nữa.
"Bàng Ba Địch, Tác Lạc Nam, hai người dễ kích động thế".
Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng nói, bọn họ chạy từ Tam Tinh Đôi đến dãy núi Đại Hưng An ở Đông Bắc, mệt nhọc vô cùng, mà bốn ngày bốn đêm liên tiếp bị Tần Trì đuổi đánh, cục tức này, Kha Lâm Tư Lặc luôn nhịn trong lòng.
Tác Lạc Nam cười mỉm nói.
"Anh Kha Lâm, em nghĩ anh và chị dâu có thể đối phó với tên này cơ. Đúng rồi, Địch Luân Á đâu?"
Kha Lâm Tư Lặc lạnh lùng hừ một tiếng, năm đó bọn họ còn chưa được nếm mùi sự lợi hại của Tần Trì, nếu không vì năm đó bọn họ và người Atlantis chạy nhanh thì chắc họ đều chết trong tay người đàn ông mang tên Tần Trì rồi, nhiều năm nay, thực lực của ông càng ngày càng mạnh hơn, bọn họ phải luôn chạy, vì họ không dám đối đầu đến cùng với Tần Trì.
Hơn nữa cuối cùng để dẫn Tần Trì đến đây, thậm chí bọn họ còn không lo được cho con gái mình.
Kha Lâm Tư Lặc nói.
"Chắc Địch Luân Á sắp đến rồi, giải quyết tên này trước đi rồi nói".
"Bây giờ, mày chắc biết điều mà khoanh tay chịu trói rồi chứ?"
Bàng Ba Địch cười nhạt nói, con người này vô cùng mạnh, nếu như là người bình thường, bọn cũng chẳng cần nói vậy với ông ấy, bởi vì người bình thường không xứng.
Tần Trì lắc đầu, thở dài nói, nhìn đám Kha Lâm Tư Lặc ở đằng trước, trận chiến này chắc ông khó thắng dễ thua, khó tiếp tục rồi.
"Có vẻ như tao thực sự quá coi thường bọn mày rồi, người Tam Tinh, quả nhiên không ít nhỉ".
Ông đã trúng bẫy của Kha Lâm Tư Lặc, hai tên này có thực lực tương đương với ông, ông muốn giết bọn họ thì cũng phải trả cái giá không nhỏ, lại thêm việc đối phương không muốn giao chiến, mặc dù Tần Trì đã đoán được điều này nhưng ông không ngờ người Tam Tinh lại đứng đây đợi ông.
Tác Lạc Nam khinh thường, ánh mắt lạnh lẽo, cho dù Tần Trì thực sự không biết tốt xấu, bốn cao thủ bọn họ liên thủ lại đánh bại Tần Trì cũng là chuyện dễ dàng.
"Nói ít thôi, bây giờ quỳ xuống chịu chết đi thì chắc tao còn cho mày chết toàn thây, nếu không ở nơi núi non rừng thẳm này, tao nhất định sẽ để đám dã thú xé xác mày, ha ha".
"Giết mày, rồi sau đó là con trai mày, con trai mày không thể nào mạnh bằng mấy phần của mày, tao giết nó chắc mày không để ý đâu nhỉ? Ai bảo mày đưa món đồ quý như vật tổ tận thế cho con trai mày chứ? Ha ha ha".
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cười nói, cho dù thế nào, bà ta cũng sẽ không để Tần Trì có cơ hội sống, người này nhất định phải chết.
Tần Trì vẫn luôn là cái gai trong mắt bọn họ, vậy nên giết chết Tần Trì, kế hoạch của bọn họ sẽ đâu ra đó, không gặp vấn đề gì, thống trị địa cầu, biến loài người thành nô lệ luôn là giấc mộng của bọn họ.
Mặc dù Tần Trì khϊế͙p͙ sợ, nhưng tâm không hề loạn, ông vẫn thản nhiên mà nói.
"Thế thì bọn mày cùng lên đi, để cho tao xem xem nền văn minh Tam Tinh có thật sự lợi hại như vậy không".
Năm xưa khi giao đấu với bọn họ và người Atlantis, Tần Trì cũng không hề lui nửa bước.
Trận chiến hôm nay, ông nhất định phải đấu đến cùng.
Dẫu biết khó thắng dễ thua, dẫu biết thập tử nhất sinh, nhưng lòng ta vẫn chẳng hề hối hận!