Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lâm nghe vậy, khẽ cười: "Thì ra là chuyện này".

Không ngờ từ nhỏ trẻ con đã có lòng hiếu thắng, mặc dù tranh giành là không đúng, nhưng so tài học tập, so tài năng thì cũng là cạnh tranh bình thường, là một phụ huynh không thể hạn chế trẻ con quá.

Ý thức cạnh tranh nên có từ bé.

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Tần Nha Nha và một bạn nữ tên Miêu Miêu cùng biểu diễn, ai cũng nói mình biểu diễn tốt nên hai đứa đánh nhau".

Tần Lâm cười: "Không sao, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, cô bé kia có bị thương không?"

"Cũng bị thương như nhau, phụ huynh của Miêu Miêu đang trêи đường tới..."

Tần Lâm gật đầu cũng không nói gì, trẻ con đánh nhau trêи trường là chuyện bình thường, cho dù là học sinh nữ cũng vậy.

Không xảy ra chuyện gì lớn, là phụ huynh bình thường đều giải quyết trong hòa bình.

Vài phút sau, một người phụ nữ bước vào cửa mang theo một bé gái.

Người phụ nữ này trang điểm xinh đẹp, vừa nhìn là biết một quý cô thứ thiệt, đeo khẩu trang và kính râm, nhìn có vẻ không tầm thường.

Đưa bé gái vào phòng, chân bé gái cũng quấn băng gạc, nhìn là biết dấu vết đánh nhau với Tần Nha Nha, nhưng trẻ con đánh nhau thì có chuyện gì chứ, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.

Đều là kiểu vết thương không cần Tần Lâm đích thân ra tay xử lý.

Sau khi bước vào phòng, Tần Lâm muốn nói chuyện với phụ huynh kia một tiếng, hai bên xin lỗi nhau coi như tỏ thành ý.

Vừa định lên tiếng thì người phụ nữ đã cướp lời, nói rất gắt gỏng.

"Con nhóc đánh con gái tôi đây phải không? Phụ huynh dạy bảo kiểu gì vậy!"

Một câu nói đó đã khiến Tần Lâm chau mày lại, chuyện hai đứa trẻ đánh nhau cũng có phải do một người đâu, là hai đứa cùng đánh mà, hơn nữa hai đứa bé đều bị thương, người phụ nữ này vừa vào đã lớn tiếng chất vấn khiến người khác khó chịu.

Tần Lâm chau mày: "Hai đứa nhóc này đều có lòng hiếu thắng cao, trẻ con đánh nhau có gì đáng ngại đâu”.

Người phụ nữ thấy Tần Lâm nói cũng nhã nhặn, vẻ mặt mới dịu xuống một chút.

"Miêu Miêu, con nói xem hai đứa tại sao lại đánh nhau?"

Miêu Miêu nhìn có vẻ ngang bướng, chắc đây là là thói quen làm công chúa ở nhà.

"Tiết mục biểu diễn của cậu ta không hay bằng của con, mà còn muốn đấu với con, hừ!"

Tần Nha Nha chau mày, vẻ mặt khó chịu.

"Tiết mục của cậu có gì hay chứ, tiết mục của tôi mới là hay nhất!"

Tần Lâm cười cũng không lên tiếng, trẻ con thích tranh giành những thứ này cũng là điều bình thường, chuyện này cũng giống như so thành tích học tập thôi, càng thúc đẩy sự tiến bộ của trẻ, nếu đã muốn so sánh thì để bọn nhóc so đi.

Người phụ nữ lại cười lại: "Đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm, nhóc con biết tôi là ai không hả?"

Nói xong, người phụ nữ tháo kính và khẩu trang xuống.

"Nói cho nhóc biết, tôi là Vương Triệu Linh! Xem 'Người quản lý quyền lực nhất' bao giờ chưa? Tôi chính là Vương Triệu Linh của 'Người quản lý quyền lực nhất'”.

Người phụ nữ vừa tháo kính và khẩu trang xuống, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm lập tức nhận ra.

"Đúng là Vương Triệu Linh!"

Vương Triệu Linh, quản lý có tiếng trong giới giải trí, dẫn dắt một số nghệ sĩ nổi tiếng, sau đó làm một chương trình tên là 'Người quản lý quyền lực nhất', cô ta được biết đến với sự chua ngoa và tính tình nóng nảy.

Không ngờ người thật bên ngoài cũng như vậy, nói chuyện ngang ngược phách lối.

Vương Triệu Linh nói: "Tiết mục của nhóc hay hơn tiết mục của con gái tôi? Tôi là người quản lý của giới giải trí đấy, tôi luyện tập cho con gái tôi đấy, chẳng lẽ lại thua kém nhóc con sao? Nhóc thú vị thật đấy!"

Tần Nha Nha cong môi, có chút không phục, nhưng không dám cãi lại người lớn, chỉ tỏ vẻ tủi thân thôi.

Tần Lâm kéo Nha Nha dậy, sờ đầu cô bé rồi nói.

"Không sao đâu, biểu diễn thôi mà, không cần phải phân cao thấp, tiết mục của em nhất định cũng rất hay, sẽ có rất nhiều người thích xem".

Tần Nha Nha nhìn Tần Lâm, gật đầu, cũng thấy an ủi phần nào.

Vương Triệu Linh nghe vậy liền cười lạnh: "Cái gì mà không cần phải phân cao thấp? Nếu là cuộc thi văn nghệ thì chắc chắn phải phân cao thấp, phải rèn luyện ý thức cạnh tranh từ nhỏ cho trẻ".

"Chỉ có điều tiết mục của con gái tôi có chuyên gia là tôi đây hướng dẫn, những tiết mục khác không thể so sánh được, nhóc nhà cậu cứ an phận làm nền đi".

Tần Lâm chau mày, anh chẳng quan trọng việc này nhưng Vương Triệu Linh hung hăng ngang bướng, tỏ vẻ phải so bì tị nạnh với người khác khiến anh có chút khó chịu.

"Chẳng qua chỉ là người có chút kiến thức trong giới giải trí thôi mà, có lợi thế đến vậy sao?"

Vương Triệu Linh cười khẩy: "Ha ha, là cậu nói đấy, có chút kiến thức trong giới giải trí thôi mà? Có giỏi thì cậu tìm người về đây giúp nhóc nhà cậu luyện tập tiết mục đi, rồi thi đấu thử!"

Vương Triệu Linh đúng là lòng dạ hẹp hòi chẳng giống người lớn chút nào, còn đi so đo với một đứa trẻ, khiến người ta chán ghét.

"Thi đấu sao? Được, tôi cũng muốn xem chị có bản lĩnh lớn như thế nào!"

Tần Lâm có chút tức giận, nếu đã muốn so đo như vậy thì thi thử xem, xem rốt cuộc là ai thắng.

Vương Triệu Linh ngây người, không ngờ Tần Lâm dám nhận lời thách đấu, đột nhiên cười lạnh.

"Cậu biết tôi là ai mà vẫn dám đấu với tôi sao? Cậu biết tấu hài thật đấy, chỉ thi đấu bình thường thì không có gì thú vị, hay là cá cược cái gì đấy".

Tần Lâm cười lạnh: "Cá cược cái gì, chị nói đi".

Vương Triệu Linh nói: "Người thua sẽ phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người, thấy thế nào?"

Vương Triệu Linh vừa dứt lời, hiệu trưởng và giáo viện đột nhiên căng thẳng.

"Không được đâu! Phụ huynh, chỉ là bọn trẻ đùa nhau thôi, không cần thiết phải như vậy?"

Chuyện này vốn chỉ là chuyện trẻ con trêu đùa nhau thôi, Vương Triệu Linh cứ phải làm quá lên, nghiên trọng như vậy, thua còn bắt quỳ? Đúng là quá bệnh quạng.

Tần Lâm cũng là người tài trợ một trăm triệu, ai cũng không dám đắc tội, theo hiệu trưởng thấy, phụ huynh Vương Triệu Linh cũng là người quản lý trong giới giải trí, tập luyện tiết mục mẫu giáo cũng không phải chuyện đơn giản.

Đến lúc đó bắt Tần Lâm quỳ xuống xin lỗi trước mặt nhiều giáo viên và học sinh như vậy? Sau này ai thèm tài trợ nữa chứ?

Hiệu trưởng và giáo viên đều đứng ra làm hòa, nhưng Tần Lâm cười lạnh.

"Nếu đã như vậy thì như chị mong muốn, ngày mai sẽ thi".

Nghe thấy Tần Lâm nói vậy, hiệu trưởng đứng đơ tại chỗ, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Cậu Tần kϊƈɦ động quá, vụ cá cược này một khi đã chốt thì không rút lui được.

Đến lúc đó cậu Tần thua tơi bời, quỳ xuống trước mặt mọi người thì mặt mũi lãnh đạo nhà trường phải để ở đâu, hòa giải cũng không hòa giải được.

Vương Triệu Linh hừ lạnh: "Được, nếu đã như vậy thì ngày mai sẽ rõ!"

Nói xong, Vương Triệu Linh lập tức dắt Miêu Miêu rời đi.

Sau khi ra khỏi cửa, Miêu Miêu hỏi.

"Mẹ, ngày mai con sẽ thắng sao?"

Vương Triệu Linh cười nói: "Có mẹ đây, con nói xem có thắng được không? Mẹ sẽ giúp con tìm hai chị gái đến giúp con nhày, chắc chắn con sẽ thắng!"

Miêu Miêu kϊƈɦ động hỏi: "Tìm hai chị? Là chị Tiểu Văn trong nhóm SF sao?"

Vương Triệu Linh ngây người, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Không phải, là Thiếu nữ Thiên Đàn, hai chị gái xinh đẹp con cũng từng gặp đó?"

"Ồ, con biết rồi", Miêu Miêu cũng từng nghe nói đến Thiếu nữ Thiên Đàn rồi, không phải là nhóm nhạc nổi tiếng, nhưng dù gì cũng chuyên nghiệp nên khá lợi hại.

Có sự giúp đỡ của họ, tiết mục ngày mai của Miêu Miêu thắng chắc.

...

Tần Nha Nha cong môi, cũng lo lắng.

"Anh ơi, em có thể thắng không?"

Tần Lâm cười: "Chắc có đấy?"

Không phải là tìm người đến biểu diễn hát hò nhảy múa thôi sao, mặc dù Tần Lâm không đến nỗi phải mời Tô Văn Kỳ đến, nhưng anh vừa mới quen Tiểu Văn của nhóm nhạc nữ SF, chữa khỏi bệnh cho cô, nhờ giúp chút chuyện chắc không thành vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK