Hiện nay đã khất nợ mấy tháng tiền thuê rồi, Đoàn Bảo Đông đương nhiên sẽ không bỏ qua cho công xưởng này.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Diệp Long là quản đốc mới đến của công xưởng, nếu có chuyện cần bàn đương nhiên phải gặp ông ấy.
"Ha ha, tổng giám đốc Diệp, nhìn phía sau kìa, đám đòi nợ đến rồi".
Long Ích Huy đem theo một đám người đến công xưởng, bảo bọn họ bao vây chỗ này.
"Gọi Diệp Lão Nhị ra đây".
Người của anh Đông cũng không hiền lành gì, ông ta sẽ không nói đạo lý với người khác, đến lúc phải trả tiền thuê mà chưa trả thì chỉ có cách động chân động tay.
Dương Uy không hề hoảng hốt mà nói.
"Ông Long, ông đừng hiểu lầm, quản đốc không phải nhị gia của chúng tôi, là anh trai của nhị gia, nếu có việc gì thì tìm đến ông Diệp Long này là được".
Lúc này, Long Ích Huy mới quan sát đám người kia, vừa thấy Diệp Long liền thấy Tần Lâm.
Long Ích Huy lập tức kinh ngạc, vội vã tiến lên, đi đến trước mặt Tần Lâm nói.
"Cậu Tần, sao cậu lại ở đây?"
Cậu Tần?
Đám người Dương Uy trợn tròn mắt, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, người này là ông Long đấy!
Ông Long sao lại nói chuyện với tên nhóc này một cách khách sáo như vậy?
Tần Lâm nói: "Ông chủ của cái công xưởng này bỏ chạy rồi, tôi và chú Diệp đến đây tiếp quản, ông ta nợ các người bao nhiêu tiền?"
Long Ích Huy vội vã nở nụ cười: "Cậu Tần cứ nói đùa, chúng tôi đâu cần tiền của cậu, có mấy triệu thôi mà, coi như thôi đi vậy".
Nói xong, Long Ích Huy quay đầu, lạnh lùng nhìn đám người Dương Uy.
"Đám chó má các người, dám động vào cậu Tần? Đúng là không biết trời cao đất dày là gì".
Lời vừa dứt, bốn năm chục người mà Đoàn Bảo Đông mang theo bao vây lấy đám người Dương Uy.
Bọn Dương Uy mặc dù ai cũng thân thể cường tráng nhưng chỉ khi so sánh với mấy người già ở trong công xưởng mà thôi, chứ hoàn toàn chẳng thể so bì với đám thuộc hạ của Đoàn Bảo Đông.
"Ông...ông Long, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!"
Dương Uy luống cuống, không biết Long Ích Huy uống nhầm thuốc gì, đột nhiên lại giúp đỡ kẻ không quyền không thế như Diệp Long?
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Không phải anh vừa nói, đông người là có thể ức hiếp người khác sao, bây giờ đã đủ đông chưa?"
Sắc mặt Dương Uy tái mét, lúc này hắn cũng nhận ra Tần Lâm không phải kẻ có thể ức hiếp được, hắn vội vàng nói.
"Anh trai, tôi là người làm công, xin anh tha cho tôi, tôi cũng chỉ nghe mệnh lệnh của nhị gia mà thôi!"
Tần Lâm cười lạnh: "Bây giờ biết xin tha mạng rồi à? Cũng được, không làm khó mấy người nữa, phạt một tháng lương của mấy người vậy".
Dương Uy hơi sửng sốt, hắn không hiểu lắm, mấy tháng rồi không nhận được lương, hắn cũng đang chuẩn bị nghỉ làm rồi, phạt thì phạt thôi?
Nhìn thấy đám mấy người bọn họ không ai nhúc nhích, Tần Lâm nói.
"Sao còn chưa nộp tiền? Đợi gì nữa?"
Sắc mặt Dương Uy lập tức khó coi, bảo phạt tiền bọn họ, là bắt bọn họ tự móc một tháng tiền lương của bản thân ra để trả à?
Công xưởng không phát tiền lương trong một thời gian dài rồi, điều kiện kinh tế của bọn họ vốn cũng chẳng ra sao, bây giờ còn phải nộp phạt một tháng tiền lương, đúng là hết cái khổ này lại đến cái khổ khác mà.
Nhìn thấy đám người Dương Uy, mặt ai cũng đưa đám, Long Ích Huy cười lạnh: "Không nộp được một tháng tiền lương thì thôi vậy, mỗi người đánh gãy một cái chân".
"Đừng...tôi nộp, tôi nộp!"
Dương Uy sắc mặt đưa đám, mọi người đều bắt đầu móc tiền từ túi ra.