Bàng Khải không ngờ bản thân giải vây cho cô nhưng lại bị người ta xem thường, đúng là không phân biệt được tốt xấu mà.
Lúc này toàn thân Doãn Thu Ca đều càng trở nên ngứa ngáy, mặc dù đã siết chặt tay nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Lúc này Doãn Thu Ca lại tiếp tục quay người đi vào nhà vệ sinh.
Tần Lâm ngay lập tức cũng đi theo cô.
Bàng Khải sững ra, không ngờ Tần Lâm vẫn còn muốn đi theo người ta? Đúng là biến thái.
Doãn Thu Ca vừa vào nhà vệ sinh, Tần Lâm lấy nhẹ tinh thần rồi rồi đẩy cửa vào trong.
Sắc mặt Doãn Thu Ca lập tức thay đổi, cô tức giận nhìn tần Lâm.
“Anh muốn làm gì?”
“Tốt nhất cô đừng lên tiếng, bản thân cô làm gì chắc cô rõ nhỉ, cô định tiêm cái gì? Morphin sao? Bây giờ tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, có thể cô không rời khỏi đây được đâu”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
Sắc mặt Doãn Thu Ca đanh lại.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Tôi chỉ không muốn cô còn trẻ như vậy mà chết đi, bệnh tình hiện tại của cô chắc không sống được quá ba năm đâu nhỉ?”
Tần Lâm nói.
Doãn Thu Ca trừng mắt, nhìn Tần Lâm với vẻ khó tin.
“Anh... làm sao anh biết được?”
Trong lòng Doãn Thu Ca chợt dậy sóng, cô chưa từng tiếp xúc với người thanh niên trước mặt, tại sao anh lại biết được bệnh tình của cô? Không thể nào!
Đông y có tứ chẩn nhìn, nghe, hỏi, quan sát, nhưng Tần Lâm chỉ nhìn liền có thể biết được bệnh tình.
“Chắc là cô bị bệnh bạch cầu, hơn nữa còn bị co giật mạch máu nên phải tiêm morphin để giảm đau và ổn định cảm xúc, tôi nói có đúng không”.
Tần Lâm nói.
Doãn Thu Ca trợn tròn mắt, cảm thấy khó tin.
“Cách này của cô chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát, không thể kéo dài lâu được, cô sẽ trở nên phụ thuộc và morphin sẽ tàn phá cơ thể, cùng với bệnh bạch cầu, nếu cứ tiếp tục sử dụng thì sẽ không sống quá một năm rưỡi nữa đâu”.
Tần Lâm nói với vẻ điềm tĩnh, còn Doãn Thu Ca lại hoàn toàn bị sốc, cô không thể tin được.
Thần y! Đúng là thần y!
Doãn Thu Ca hoàn toàn không thể ngờ mình lại có thể gặp được cao thủ như vậy.
“Vậy tại sao anh lại muốn cứu tôi?”
Doãn Thu Ca trầm giọng hỏi.
“Lương y như từ mẫu!”
Tần Lâm điềm tĩnh trả lời.
Sắc mặt Doãn Thu Ca đỏ bừng, cô biết mình đã hiểu lầm Tần Lâm, chữa bệnh cứu người vốn không cần lý do, cô sợ Tần Lâm sẽ có mục đích khác, dù gì trông cô rất xinh đẹp, cũng không ít người có ý đồ với cô.
Nhưng năm chữ ‘lương y như từ mẫu’ này thật sự khiến cho Doãn Thu Ca càng xem trọng Tần Lâm hơn.
“Nhưng tôi không thể chịu được, nếu như không sử dụng morphin để giảm đau và ngứa thì tôi sẽ không thể chịu nổi mất, thậm chí còn có thể nằm lăn lộn trêи sàn kia”.
Doãn Thu Ca trầm giọng nói, khó thể tưởng tượng được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nằm lăn lộn trêи đất sẽ trông như thế nào.
“Tôi có thể chữa được bệnh của cô, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể giúp cô hết đau và ngứa được thôi”.
Tần Lâm nói.
“Thật ư? Anh có thể sao?”
Doãn Thu Ca nhìn Tần Lâm đầy hoài nghi, ông nội cô là một thần y, nhưng cũng đành bó tay, nếu như không có ông nội thì cô cũng sẽ không sống được đến hơn hai mươi năm đâu, năm nay cô hai mươi ba tuổi, sống đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.
“Không thành vấn đề, để tôi trị ngứa trước. Nhưng... cô phải cởi đồ ra, phương pháp xoa bóp thì phải tiếp xúc da mới có hiệu quả”.
Tần Lâm nói.
Mặt Doãn Thu Ca thoáng ửng hồng, toàn thân vừa đau vừa ngứa, trông vô cùng khó coi.
Thật sự phải cởi sao?
Nhưng cô cũng là bác sĩ Đông y, đương nhiên hiểu rõ điều này, biện pháp xoa bóp thì phải tiếp xúc da mới có hiệu quả, Tần Lâm vừa nhìn liền biết được bệnh tình của cô, đây quả là điều ngạc nhiên, mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tin anh, nhưng dù sao thì cũng ‘lương y như từ mẫu’ mà.
Đôi mắt ngấn nước của cô vô cùng ngại ngùng, như thể có nước nhỏ từng giọt trêи gương mặt cô vậy.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với đàn ông như thế, hơn nữa còn là một người đàn ông xa lạ chỉ mới quen được chưa đầy ba phút.
Nhưng y thuật của Tần Lâm đã khiến cô vô cùng kinh ngạc, mặc dù Doãn Thu Ca vẫn có chút lo lắng, nhưng sự chân thành của Tần Tuấn đã làm cho cô có niềm tin.
Tần Lâm chủ động chữa trị cho cô, chính vì anh không muốn nhìn thấy cô chết trẻ, đối với cô mà nói thì đây là một khích lệ rất lớn.
Mình vẫn có thể sống và được chữa trị sao?
Lời nói của Tần Lâm như ở bên tai và mang lại cho cô sự tự tin rất lớn.
Tuy nhiên, dù sao nam và nữ cũng có sự khác biệt, Doãn Thu Ca vẫn còn ái ngại, nên cô chỉ đành im lặng.
Cô thực sự không thể chịu được những cơn đau và ngứa ngáy khắp người, bệnh bạch cầu của cô là bệnh bạch cầu do virus, chưa hề có tiền lệ chữa trị thành công, nếu bỏ lỡ lần này thì có lẽ phải bỏ mạng mất.
Doãn Thu Ca nghiến răng, cởi áo khoác ngoài ra, làn da trắng như tuyết lộ ra, hô hấp của Tần Lâm như ngưng trệ, vẻ mặt rất trở nên nghiêm trọng, tấm lưng trắng như tuyết mịn màng như ngọc, khiến anh không thể cầm cự nổi, nếu một người đàn ông còn trẻ khỏe như Tần Lâm nhìn thấy thì sẽ không chịu nổi mất.
Đối với Doãn Thu Ca mà nói, cởi đồ trước mặt một người đàn ông xa lạ là chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng để trị bệnh nên cô cũng không thèm quan tâm nhiều đến vậy, lương y như từ mẫu, Tần Lâm cũng cảm thấy rất kϊƈɦ động, nhưng là một bác sĩ thì không nên có những tạp niệm kia.
“Mạnh thêm tí nữa, a, thoải mái quá, tuyệt vời”.
Giọng nói trầm thấp đó là của Doãn Thu Ca, điều này càng khiến cho Bàng Khải hết hồn, ôi lạy hồn, con điếm này!
“Mau dùng lực, mau, nhanh lên tí nữa!”
Bàng Khải nghe thấy liền đỏ mặt, sau đó siết chặt nắm tay.
Đột nhiên, Bàng Khải nảy ra một ý tưởng.
Tần Lâm ơi là Tần Lâm, nếu anh thích chơi bời như vậy thì tôi sẽ cùng anh chơi, chẳng phải anh đã vui vẻ với người phụ nữ này rồi sao, tôi sẽ ghi âm lại xem anh giải thích với Trần Diên như thế nào, đến lúc đó Trần Diên sẽ là của tôi, he he he!
Bàng Khải nhanh chóng lấy điện thoại ra và bắt đầu ghi âm.
"Thoải mái, tôi chưa bao giờ thoải mái như vậy, cảm ơn, tôi còn chưa biết tên anh".
Doãn Thu Ca nói.
Phục anh thật đấy!
Bàng Khải nhếch miệng, thậm chí còn không biết người ta tên gì, vậy mà lại ở cùng người ta, người phụ nữ này không biết xấu hổ sao? Đẹp như vậy, lạnh lùng như vậy, hóa ra chỉ là giả vờ thôi à.
“Tần Lâm”.
“Mau lên, thoải mái quá, a... Mạnh lên, dùng lực tí nữa, tôi chịu được”.
Doãn Thu Ca nói. . TruyenHD
“Lần đầu mà dùng lực cô có chịu nổi không?”
Tần Lâm cau mày, anh sợ quá mạnh tay sẽ khiến gân cốt của Doãn Thu Ca bị thương.
"Không sao, tôi có thể chịu được, càng mạnh càng thích, a, thật thoải mái, tôi như được lên thiên đường vậy, cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy".
- ----------------------