Vưu Quang Nham tức giận nhìn Tần Lâm, hắn không muốn tiếp tục đôi co với Tần Lâm nữa, cả người hắn đau nhức vô cùng, hơn nữa còn cần mau chóng chữa trị, nếu không sẽ bị tàn phế thật sự, chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Tần Lâm nhíu mày, Vưu Văn Sơn nhìn trông hơi quen mắt, nhưng anh thật sự không nhớ nổi đã từng gặp anh ta ở đâu.
"Trông anh có vẻ quen đấy".
"Tôi..."
Sắc mặt Vưu Văn Sơn tái xanh như tàu lá chuối, thầm cười gượng, Vưu Quang Nham, cái thằng khốn khϊế͙p͙ này, rốt cuộc mày gây nghiệp gì vậy, sao mày dám đắc tội Tần đại sư vậy?
Khi Vưu Văn Sơn nhìn thấy Tần đại sư, cả người như ngồi trêи bàn chông, anh ta không ngờ, Tần đại sư lại ra tay với tên khốn Vưu Quang Nham này, hơn nữa còn nặng tay như vậy.
Tần đại sư là người hòa đồng dễ gần, bây giờ tức giận đánh Vưu Quang Nham trọng thương, nhất định là do hắn đã tỏ vẻ với Tần đại sư rồi.
Vưu Quang Nham tức giận gào thét.
"Anh cả, anh mau làm thịt hắn đi, nhà họ Vưu sao có thể chịu nổi nhục này chứ? Cả đời này em cũng không quên được. Á á á!"
Có điều lúc này, sắc mặt của Vưu Văn Sơn đen hơn đít nồi rồi, anh ta thậm chí không biết nên giải thích với Tần đại sư như nào, hôm nay cái thằng em ngu si của mình giữ được mạng là Tần đại sư đã khai ân rồi.
Không đợi Vưu Văn Sơn nói, lúc này, ngoài cửa có hàng trăm người rầm rầm kéo đến, dường như chặn kín cả con đường.
"Nhiều người như vậy..."
Phùng Đức Thành và Trương Vân Phàm đứng bên nhìn mà sững sờ, nhiều người như này, trông có vẻ hùng hậu, đúng là không thể khinh thường.
"Đội trưởng..."
Vưu Văn Sơn run rẩy, những người này đều là do Tần đại sư gọi đến sao?
Vưu Văn Sơn thầm kêu khổ không ngừng, nhưng có cách nào nữa đâu? Mấy người này đều từng được Tần đại sư cứu, không chỉ mình, mà ai ở đây cũng vô cùng kính nể Tần đại sư. Bây giờ Tần đại sư gặp nguy hiểm đến tính mạng, bị người ta khủng bố ở đất thủ đô này, bọn họ sao có thể bàng quan đứng xem?
Vưu Quang Nham gầm lên nói, sắc mặt vô cùng hung tợn.
"Anh cả! Anh được lắm, đây là chiến hữu của đội đột kϊƈɦ Liệp Báo phải không? Không ngờ anh cả vì em mà huy động nhiều người đến vậy, ha ha ha ha! Nhìn thấy chưa, cái loại não tàn, hôm này tao sẽ đẩy mày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Ha ha ha ha!"
Vưu Quang Nham không ngờ mình gọi anh mình đến giải quyết, anh cả lại đưa cả đội đột kϊƈɦ Liệp Báo đến, đúng là quá có thể diện.
"Nhìn thấy chưa, thằng khốn? Mày biết người của đội đột kϊƈɦ Liệp Báo mạnh thế nào không? Mấy người này có thể tiêu diệt cả một sư đoàn, mà đương nhiên anh tao là thành viên xuất sắc trong đội đột kϊƈɦ Liệp Báo. Tao cũng không ngờ đội đột kϊƈɦ Liệp Báo lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy, một mình anh tao đến tao đã vui lắm rồi, nhưng anh em của đội đột kϊƈɦ Liệp Báo lại đến hết, hôm nay cho dù có là ông trời cũng không cứu được mày".
Vưu Quang Nham dựa vào tường, khẽ nhéch khóe miệng, ánh mắt tàn độc.
Tô Văn Kỳ sợ đến mức mặt mày tái mét, những người này mạnh quá, trêи người họ tỏa ra sức ép kinh khủng khiến cho da đầu mình tê dại, những người này đều từng xông pha nhiều trận chiến, đều từng giết người, ánh mắt của ai cũng hung ác, ngang ngược.
Lần này cô và Tần Lâm tiêu thật rồi.
"Anh cả, vết thương trêи người em đều là do hắn ban tặng, lần này anh phải xử lý cho em!"
Vưu Quang Nham kϊƈɦ động khóc lóc, cảnh này tuyệt quá, mình bị đánh thành ra thế này cũng đáng, bởi vì những người này đều là vương của binh vương, đều là những anh tài thật sự, cả trăm người tiến lên vì hắn, sau trận chiến này, ở thủ đô này, hắn nhất định sẽ nổi như cồn, từ nay về sau, xem xem còn ai dám ra vẻ với hắn nữa không? Mấy đại ca của đội đột kϊƈɦ Liệp Báo là tấm khiên vững chắc cho hắn.
Tần Lâm nhìn Vưu Văn Sơn, tỏ vẻ đã hiểu.
"Chẳng trách, hóa ra anh là người của đội đột kϊƈɦ Liệp Báo".
"Mày làm sai điều gì, mày biết ai đang đứng trước mặt mày không? Cậu ấy là Tần đại sư đấy, là ân nhân cứu mạng của cả đội đột kϊƈɦ bọn tao, là nhân tài thật sự của quốc gia, mày dám bất kính với Tần đại sư, mày hồ đồ rồi à, mày chết đi! Mày có biết, nếu Tần đại sư muốn giết mày thì mày chết không biết bao nhiêu lần rồi không. Bây giờ mày còn dám oang oác cái mồm trước mặt Tần đại sư, tao cắt lưỡi mày".
Vưu Văn Sơn chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, tát cho Vưu Quang Nham mấy chục cái liên tiếp, lúc này mặt hắn tái mét, như tỉnh khỏi cơn mê!
- ----------------------