Có trưởng thôn ủng hộ thì còn gì để nói nữa chứ?
“Vương Ngọc Phân, bà có biết xấu hổ không vậy? Con gái bà không lấy con trai tôi thì thôi, còn muốn nuốt hết tiền sính lễ của tôi?”
Dương Quế Hoa tức giận mắng chửi.
“Không phải chiếm đoạt tiền sính lễ của bà, bà tự hỏi con trai của bà là biết, cậu ta đã làm chuyện xấu hổ gì với con gái tôi? Nếu không nửa tháng này sao con gái tôi luôn ở bên ngoài suốt chứ? Còn không phải là vì con trai bà cưỡng bức con gái tôi, chiếm lấy lần đầu tiên của con gái tôi, đó là cưỡng hϊế͙p͙ con gái nhà lành! Nhà họ Mộc các người có còn có tính người không vậy? Lẽ nào không đợi được mấy ngày nữa à? Con gái tôi sớm muộn gì cũng thuộc về con trai bà, nhưng con trai bà xâm hại nó ở ngay vườn ngô sau vườn nhà bà. Con gái tôi đã nhiều lần muốn tự tử, nhưng may mà tôi đã ngăn cản được, vì thế mới lên thành phố giải tỏa, gặp được Hiểu Quốc, con người Hiểu Quốc tốt như vậy, con gái tôi cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình”.
“Tôi đã nhiều lần muốn gọi cảnh sát đến bắt con trai bà đưa ra vành móng ngựa, nhưng con gái ngốc của tôi không chịu để tôi đi, nó nói dù sao giữa hai người cũng từng có tình cảm, nếu tống Tiểu Lộ vào tù thì đời này của cậu ta coi như chấm dứt, nó không muốn làm như vậy, còn muốn để cho con trai bà một con đường lui. Nhà các người không báo đáp ân tình thì thôi lại còn muốn đòi lại tiền sính lễ? Lương tâm của nhà các người bị chó tha rồi à? Vốn dĩ, tôi không định gây chuyện với nhà các người, nhưng hiện giờ các người đã tìm đến cửa, vậy chúng ta sẽ nói cho rõ ràng, nếu không đưa năm trăm nghìn ra đây thì chuyện này không xong đâu, con trai bà nhất định sẽ phải vào tù”.
“Chúng ta là hàng xóm láng giềng, tôi cũng không muốn phải xé mặt nhau, nhưng các người cứ không biết tốt xấu, hiện giờ một trăm nghìn sính lễ đã không đủ nữa, không có năm trăm nghìn thì không xong đâu”.
Vương Ngọc Phân chống eo nói, khuôn mặt tức giận như sắp phun ra lửa.
“Chuyện... Chuyện này là thế nào? Tiểu Lộ, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Con nói đi”.
Trong lòng Dương Quế Hoa vô cùng thấp thỏm, quay sang nhìn con trai.
“Thôi, mọi chuyện đã qua rồi, tôi không muốn gặp anh nữa, Tiểu Lộ, anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, hức hức”.
Lý Liên Hoa vừa khóc vừa nói, dáng vẻ khóc lóc trông vô cùng tội nghiệp.
“Không được, tuyệt đối không được! Con gái tôi lương thiện những tôi thì không, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái tôi, Dương Quế Hoa, nếu con gái bà bị người khác cưỡng hϊế͙p͙ thì bà sẽ làm gì?”
Hai mẹ con kẻ đàn người hát, Mộc Tiểu Lộ đã chết lặng, bọn họ đã lừa anh vào tròng rồi, không ngờ người phụ nữ đê tiện này lại muốn vu cáo hãm hại cậu ta?
“Mẹ, con không có, mẹ đừng nghe bọn họ nói linh tinh! Sao con có thể hϊế͙p͙ ɖâʍ Liên Hoa được chứ? Hơn nữa, Liên Hoa cũng sắp trở thành vợ của con, con cần gì phải gấp gáp chứ? Bọn họ đang hãm hại con, con thật sự không làm vậy”.
Mộc Tiểu Lộ luống cuống nói, giọng điệu nức nở, cậu ta cảm thấy cả thế giới đáng muốn quay lưng lại với mình.
“Không làm? Chẳng lẽ Liên Hoa lại lấy trong sạch của bản thân ra để đùa giỡn à? Nếu tôi không hϊế͙p͙ ɖâʍ con gái nhà người ta, tôi chắc chắn cũng sẽ không thừa nhận, đây là chuyện phải đi tù đó. Vốn dĩ Liên Hoa đã không định truy cứu chuyện này, nhưng cậu lại không biết tốt xấu, không có năm trăm nghìn tệ thì đừng hòng rời đi, chúng ta giờ đến nhà trưởng thôn để lý luận”.
Lâm Hiểu Quốc cười khinh bỉ nói.
“Mẹ, mẹ tin con không, con chưa từng hϊế͙p͙ ɖâʍ Liên Hoa, bọn họ đang muốn vu oan giáng họa cho con”.
Mộc Tiểu Lộ hoảng loạn, trong lòng đã tràn đầy tức giận.
“Tôi cho anh hai con đường, một là giờ đi lấy tiền, hai là đến tìm trưởng thôn, sau đó sẽ đưa cậu đến viện kiểm soát thành phố. Tội hϊế͙p͙ ɖâʍ phụ nữ có thể bị kết án mười lăm năm tù, đợi cậu ra ngoài thì đã hơn ba mươi tuổi rồi, hừ hừ, lúc đó có lẽ bố mẹ cậu đã chết rồi”.
Lâm Hiểu Quốc lạnh lùng, khinh thường nói.
“Mẹ, mẹ, phải làm thế nào đây, con không có làm mà!”
“Chắc chắn các người đang hãm hại con trai tôi, con trai tôi sẽ không làm những chuyện xấu hổ như vậy”.
Dương Quế Hoa cũng vô cùng lo lắng, hiện giờ bà ta cũng không biết chuyện này là thật hay giả. Lý Liên Hoa một mực kết tội con trai bà ta, vậy chắc chắn sẽ không buông tha, bọn họ rời khỏi nơi này rồi nói tiếp, chuyện sính lễ cứ từ từ đã.
“Hãm hại con trai bà? Lẽ nào tôi lấy chuyện trong sạch của mình ra làm trò đùa để bị người người chỉ trỏ à, các người còn có lương tâm không, Mộc Tiểu Lộ, tôi hận anh!”
Lý Liên Hoa ôm lấy vai Lâm Hiểu Quốc khóc lóc không ngừng”.
“Đi, chúng ta về nhà rồi nói, đi tìm chị gái con”.
Dương Quế Hoa biết hiện giờ bọn họ hết đường chối cãi, chỉ có Mộc Tâm Lan mới giải quyết được, bọn họ không học hành nhiều, nên không biết làm thế nào.
“Muốn đi? Ha ha ha, hình như không được đâu. Không có năm trăm nghìn thì đừng hòng đi đâu cả. Bà già kia, bà có thể đi, nhưng cậu ta không thể, không giữ lại con tin, nhỡ đâu cậu ta chạy mất thì làm thế nào? Tôi biết đi đâu tìm người chứ?”
Lâm Hiểu Quốc một tay túm chặt lấy Mộc Tiểu Lộ, Mộc Tiểu Lộ căn bản không thể nhúc nhích.
“Cậu bỏ con trai tôi ra”.
Dương Quế Hoa xông lên, nhưng bị Lâm Hiểu Quốc đá ra, ngã sấp mặt xuống đất, cực kỳ đau đớn!
“Mẹ! Anh dám đánh mẹ tôi!”
Mộc Tiểu Lộ nhe nanh múa vuốt, lại bị Lâm Hiểu Quốc đấm một phát, ngã sấp mặt xuống đất, không thể động đậy.
“Mau về nhà lấy tiền đi, không có tiền thì đừng hòng đi, chút nữa tôi sẽ đến nhà trưởng thôn, dù sao cũng đã mất mặt rồi, chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng”.
Vương Ngọc Phân và Dương Quế Hoa bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đầy phẫn nộ.
“Các các các... Các người đợi đấy! Chuyện này không xong đâu!”
Dương Quế Hoa chỉ tay vào mặt Vương Ngọc Phân nói.
“Mẹ, mẹ đừng đi, con sợ...”.
Mộc Tiểu Lộ run rẩy nằm trêи đất.
“Con yên tâm, mẹ đi tìm chị con, chút quay lại cứu con ngay”.
Dương Quế Hoa chạy về nhà, nước mắt lưng tròng. Lúc này bà ta chỉ có thể đi tìm Mộc Tâm Lan.
“Tâm Lan, Tâm Lan!”
Mộc Tâm Lan đứng ở cửa đã nghe thấy tiến mẹ cô la hét bên ngoài, có vẻ như rất sốt ruột.
“Sao vậy mẹ?”
Mộc Tâm Lan nhíu mày, nhìn mẹ mình.
“Em trai con, em trai con bị người ta bắt giữ lại rồi, ở bên nhà lão Lý đó, con mau đi xem đi”.
Dương Quế Hoa nôn nóng nói.
“Nhà lão Lý bắt giữ em trai làm gì, bọn họ không muốn trả lại sính lễ à?”
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.
“Đúng vậy, bọn họ không những không trả lại sính lễ, mà còn bắt giữ em trai con lại, con mau hỏi Tần Lâm xem giờ có thể gửi năm trăm nghìn tiền sính lễ trước không, chúng ta đi chuộc em trai con ra”.
Dương Quế Hoa lo lắng nói.
“Mẹ còn muốn con đi đòi tiền? Sao anh Tần phải đưa sính lễ năm trăm nghìn cho mẹ? Em muốn tiền đến phát điên rồi à! Dương Quế Hoa, đó là chuyện của hai người, con mặc kệ, dù sao cũng phải đòi lại tiền cho con”.
Mộc Tâm Lan phản đối.