Tô Văn Kỳ vốn là người lợi hại nhất trong bốn huấn luyện viên, có lúc ba huấn luyện viên đều xoay ghế, chỉ có mình Tô Văn Kỳ không xoay, bởi vì yêu cầu của cô ấy quá cao.
Nhưng cho dù như vậy vẫn có rất nhiều thí sinh hướng về Tô Văn Kỳ.
Cô ấy là nữ thần, là thần tượng trong tim nhiều nam thanh nữ tú.
Đứng trước mặt cô ấy, hát bài hát đặc trưng của cô ấy, đây là thử thách, Tô Văn Kỳ đương nhiên sẽ yêu cầu cao hơn.
"Có vẻ như thí sinh này muốn chọn Tô Văn Kỳ nhỉ?"
"Đúng vậy, danh tiếng của chị Tô lớn thật, ba chúng ta đúng là không bằng".
"Có điều chị Tô yêu cầu cao, cho dù thực sự hát hay, chị Tô cũng chưa chắc đã thông qua".
Ba người trêu đùa hai câu, đoạn nhạc dạo bắt đầu kết thúc rồi.
"Phố xá sầm uất lộng lẫy, mỗi ngày em nhớ anh..."
Mới hát một câu đã khiến cho cả nơi đây sôi trào!
Giọng hát này hay quá, khán giả ở đây đều vỗ tay tán dương.
Ngay sau đó, Tô Văn Kỳ chợt ấn nút, lập tức quay ghế!
Một câu hát thôi mà cũng quay ghế sao?
Tình huống này đương nhiên từng xảy ra, có điều tổng cộng chỉ có mấy lần thôi, và đây là lần đầu chị Tô làm vậy.
Có rất nhiều ca sĩ vừa mở miệng hát đã khiến người ta rung động.
Vừa mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc, vậy nên khi xuất hiện một người như vậy thì huấn luyện viên lập tức sẽ quay ghế.
Nhưng Tô Văn Kỳ là một huấn luyện viên khá bình tĩnh, cô ấy chưa bao giờ xuất hiện tình huống này.
Có thể khiến Tô Văn Kỳ quay ghế trong một giây, Phương Tiểu Linh vẫn là người đầu tiên.
Sau khi Tô Văn Kỳ quay ghế, hai vị huấn luyện viên khác cũng do dự một lúc.
Mặc dù bọn họ muốn lập tức quay ghế, có điều đã có Tô Văn Kỳ làm trước rồi, bây giờ bọn họ có quay ghế cũng chẳng có tác dụng gì.
Không bằng bình tĩnh chút, nghe thấy mấy câu đã.
Ba mươi giây sau, đoạn điệp khúc đến rồi, Phương Tiểu Linh thể hiện nốt cao của mình.
"Những năm thanh xuân tươi đẹp..."
Giọng ca này khiến mọi người kinh ngạc.
Bộp bộp!
Lại thêm hai huấn luyện viên quay ghế!
Tô Văn Kỳ lúc này đứng hẳn dậy vỗ tay, ca sĩ này hát hay quá.
Cho dù không có Tần Lâm nhờ vả thì Tô Văn Kỳ vẫn sẽ xoay ghế.
Lại thêm mối quan hệ này nên cô ấy càng vui vẻ quay ghế hơn.
Bây giờ chỉ còn lại Mã Khôn chưa quay ghế.
Mã Khôn cũng rất bất đắc dĩ, anh ta cũng muốn quay nhưng mà phó đạo diễn đã dặn rồi, kỳ này chỉ có một người được lọt vào vòng chung kết, vậy nên cho dù mọi người có cùng quay thì người này cũng không được lọt vào vòng sau đâu.
Nếu biết trước kết quả Mã Khôn cũng không muốn đắc tội người khác.
Tuy nhiên chưa đợi Mã Khôn đưa ra quyết định, Tô Văn Kỳ đã đứng dậy, đi đến trước mặt Mã Khôn và nói.
"Anh say nên quên cách ấn đèn à? Tôi giúp anh ấn!"
Nói xong, Tô Văn Kỳ ấn đèn trước mặt Mã Khôn.
"Á!"
Mã Khôn hét một tiếng, nhưng chuyện đã rồi, ghế cũng quay qua rồi.
Bốn đèn sáng lên!
Khán giả dưới sân khấu nhìn Tô Văn Kỳ cũng có vẻ hài hước này, lập tức cười lớn.
Thiên Hậu ngày thường chẳng bao giờ cười, ít khi làm mấy chuyện khác người như thế này.
Có điều có thể thấy, Thiên Hậu rốt cuộc vẫn là Thiên Hậu, cũng chỉ có Thiên Hậu mới làm được điều này,
Ca khúc kết thúc, nhìn thấy bốn vị huấn luyện viên đều quay ghế, Phương Tiểu Linh xúc động vô cùng, nước mắt sắp trào khỏi khóe mắt rồi, cô xúc động đến mức suýt khóc.
Tô Văn Kỳ cười: "Đừng xúc động..."
Nói xong câu này cảm giác chẳng có tác dụng gì.
Tô Văn Kỳ rời khỏi ghế huấn luyện viên và đi thẳng lên sân khấu.
Nơi đây lập tức vang lên tiếng hò reo.
Tô Văn Kỳ lên sân khấu ôm Phương Tiểu Linh và nói.
"Đừng lo, có chị ở đây, em giới thiệu về bản thân mình đi!"
Phương Tiểu Linh càng xúc động hơn, không ngờ chị Tô lại nhiệt tình với mình như vậy, đứng bên cạnh cô cho cô tự tin!
"Em... em tên là Phương Tiểu Linh!"
Phương Tiểu Linh tự giới thiệu bản thân, Tô Văn Kỳ nói.
"Được, chào mừng em đến với đội của chị!"
Lời vừa dứt, dưới sân khấu ai ai cũng cười.
Hai vị huấn luyện viên kia cũng không vui.
"Tôi bảo này chị Tô, chị bá đạo quá rồi đấy? Học viên còn chưa chọn, sao đã kéo vào đội của chị rồi?"
"Đúng vậy, người ta còn chưa bảo sẽ chọn chị đó!"
Tô Văn Kỳ đứng trêи sân khấu không xuống, cô ấy nói.
"Sao không chọn chứ? Mấy người không thấy học viên này hát bài hát của tôi à, chẳng nhẽ hai người không biết à?"
Hai vị huấn luyện viên kia cười nói: "Chọn bài hát của chị cũng chưa chắc đã chọn đội của chị mà!"
"Phương Tiểu Linh phải không? Em rất có thiên phú, có tài năng, vào đội của tôi đi, tôi sẽ cho em tất cả tài nguyên của tôi!"
Vị huấn luyện viên kia cũng đứng dậy nói: "Hai người sao lại toàn nói mấy thứ trống rỗng vậy. Tôi lại rất thiết thực, nếu như em đến đội của tôi, năm nay tôi sẽ cho em ba mươi hai show diễn, em có thể làm khách mời của tôi!"
Huấn luyện viên hừng hực khí thế, đây vẫn là lần đầu vì cướp học viên mà tranh nhau kịch liệt thế này.
Đợi bọn họ nói xong, Tô Văn Kỳ nói với Phương tiểu Linh.
"Đừng nghe bọn họ lừa, nghe chị nói, nếu em vào đội của chị, chị sẽ mời em hát, chị sẽ viết một bài hát phù hợp với em để hai ta cùng hát, em thấy được không?"
Phương Tiểu Linh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
"Vâng, em muốn vào đội của chị Tô ạ!"
Tô Văn Kỳ cho cô ấy nhiều thành ý quá.
Hơn nữa cho dù bốn vị huấn luyện viên đều cũng cho cô ấy thành ý như vậy, cô ấy vẫn sẽ chọn Tô Văn Kỳ.
Sau khi chọn xong đội, Tô Văn Kỳ nở nụ cười chiến thắng.
Sau đó, Phương Tiểu Linh vui vẻ đi vào.
Vừa vào cửa, Tần Lâm đã vỗ tay.
"Hay đó, em hát hay lắm, anh không ngờ em hát hay đến vậy".
Kỹ thuật hát của Phương Tiểu Linh thực sự khiến Tần Lâm kinh ngạc, sớm biết cô ấy lợi hại, thực ra cũng chẳng cần thiết phải đi cửa sau, cô ấy mà không nổi thì ai nổi chứ?
Sau khi Phương Tiểu Linh đi ra, mặt Vương Nhất Kiều đen xì, không ngờ cô ấy lại hát tốt đến thế, khiến cho tất cả huấn luyện viên quay ghế.
Vương Nhất Kiều lạnh lùng hừ một tiếng: "Phương Tiểu Linh! Cô đừng có đắc ý, cho dù cô được tất cả huấn luyện viên quay ghế thì cô cũng không lọt vào vòng chung kết được đâu! Đoạn cô hát cũng không được phát sóng đâu, cô đừng mơ tưởng!"
Nghe thấy Vương Nhất Kiều nói như vậy, mặt Phương Tiểu Linh lập tức trở nên khó coi, nếu như tiết mục không được phát thì cô ấy biểu hiện tốt cũng chẳng để làm gì cả.
Hơn nữa nếu không được vào vòng chung kết, cô ấy sẽ phải về nhà.
Phương Tiểu Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vương Nhất Kiều, cô không thể cạnh tranh công bằng à?"
Vương Nhất Kiều cười khảy: "Cạnh tranh công bằng? Ha ha, cô đùa à? Xã hội bây giờ làm gì có thứ mang tên là cạnh tranh công bằng!"
"Cho dù cô có hát hay ơn nữa mà không có quan hệ thì vẫn không lọt vào vòng chung kết đâu, Phương Tiểu Linh! Đây là hiện thực!"
"Được rồi, cô về đi, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi thay mặt đạo diễn thông báo với cô".
Vương Nhất Kiều nói xong, Phương Tiểu Linh lập tức đỏ mặt, vô cùng bực bội.
Tần Lâm cười khẩy: "Không muốn cạnh tranh công bằng phải không? Muốn so quan hệ chứ gì?"
Lời Tần Lâm khiến Vương Nhất Kiều sững sờ, sau đó cô ta cười khẩy.
"Ha ha, không sai, bây giờ chính là lúc để so quan hệ, sao vậy, anh nghĩ mình có nhiều mối quan hệ lắm à, muốn so với tôi sao?"
Nói xong, Ngưu Phú Quý đứng dậy, mặt đầy vẻ hơn người.
"Nói cho cậu biết, tôi là nhà tài trợ chương trình này! Nhìn thấy vườn cây ăn trái Ngưu Gia chưa, đây là công ty của nhà tôi!"
"Cậu đoán xem, đạo diễn sẽ vì một ca sĩ mà bỏ đi một nhà tài trợ sao?"