Đường Mẫn liếc nhìn Tần Lâm: “Chắc là có, em cũng không rõ cái này lắm”.
Lâm Nguyệt Dao đứng bên cạnh cũng liên tục trợn mắt, vô cùng cạn lời, hai bố con này đúng thật là, cứ như kiểu không khoe khoang thì sẽ câm ý.
Mọi người lên xe, đi đến vùng ngoại ô, vào trong một khu vực có phong cảnh đẹp.
Xung quanh là rừng trúc xanh ngát, dòng sông chảy quanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Sau khi xuống xe, đập vào mắt là một vườn trúc nhỏ, bên trong rừng trúc có mấy tòa kiến trúc trông rất có phong cách.
Ngoài cổng có một tấm bảng bằng trúc, bên trêи có viết Đinh Trúc Hiên.
Sau khi xuống xe, Đường Văn bĩu môi.
“Chỗ nào đây, cho dù không có khách sạn bảy sao thì cũng phải có một cái khách sạn năm sao chứ? Chặc chậc”.
Đường Văn tỏ vẻ như ta đây biết tuốt, bới móc đủ điều về môi trường ở đây.
Đi vào Đinh Trúc Hiên, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
Bên ngoài trông giống như một rừng trúc, môi trường sinh thái trong lành với cây cầu nhỏ, dòng suối chảy. Sau khi vào bên trong lại là một khu nghỉ dưỡng vô cùng xinh đẹp.
Cao cấp hơn khách sạn năm sao biết bao nhiêu lần.
Nhân viên lễ tân mặc Hán phục, cao ráo xinh đẹp và lịch sự.
“Anh Tần, bên trong đã sắp xếp bữa ăn cho anh rồi, mời anh vào”.
Mấy người Tần Lâm vào sảnh lớn, đi qua một chiếc cầu nhỏ, trước mắt là một hồ nước trong vắt, giữa hồ còn có một hòn đảo, bên trêи đã bày sẵn mấy bàn ăn.
Mọi người đi lên chiếc cầu trúc nhỏ, tiến vào đình nghỉ mát ở trêи đảo, sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, một cô gái trong bộ Hán phục ở phía xa bắt đầu gảy đàn tranh.
Tiếng đàn tranh nhẹ nhàng, theo gió truyền đến, vô cùng du dương, lại không ảnh hưởng đến mọi người nói chuyện.
Tiếng chim hương hoa, hòa quyện với tiếng đàn, xung quanh nước chảy róc rách, thỉnh thoảng có con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước, khung cảnh vô cùng tao nhã.
Tất cả mọi người đều tỏ ra vui mừng xen lẫn bất ngờ, khung cảnh ở đây tuyệt quá, đây là lần đầu tiên họ được đến nơi như này ăn cơm.
Lâm Nguyệt Dao cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Đông Hải lại có thể có nơi như này.
Anh họ lợi hại thật đấy, liên hệ được với địa điểm cao cấp như này.
Đình Trúc Hiên vốn dĩ không đón tiếp người ngoài, nó chỉ phục vụ cho các sếp lớn chiêu đãi khách hàng, giá cả vô cùng đắt đỏ, vì vậy rất ít người biết.
Lâm Nguyệt Dao ngồi xuống, khuôn mặt hài hước nói.
“Cậu Ba, nơi nhỏ bé này có thể lọt vào mắt xanh của cậu không?”
Đường Văn tất nhiên cũng bị kinh ngạc, nhưng vẫn cứng miệng nói.
“Cũng tạm được, dù sao cũng là thành phố nhỏ, giá đất rất rẻ nên mới có thể xây dựng một nơi tốt như vậy”.
Bộ dạng cứng mồm cứng miệng của Đường Văn khiến mọi người cảm thấy buồn cười, rõ ràng đã bị sự xa hoa của khách sạn này làm cho há hốc miệng mà vẫn còn cứng mồm.
E là cả cái Hoa Hạ này cũng chẳng tìm được mấy nơi có phong cảnh tuyệt đẹp như này, đừng nói khách sạn năm sao, cả khách sạn bảy sao cũng không thể so sánh.
Nhân viên phục vụ chỗ này ai nấy đều mặc Hán phục, mang màu sắc rất cổ đại.
Các cô gái ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, các chàng trai cũng rất tuấn tú, có thể thấy yêu cầu về nhân viên của nơi này vô cùng khắt khe.
Ngay sau đó, không cần bọn họ gọi món, đừng món ăn lần lượt được bưng lên.
Những chiếc hộp trúc màu đỏ cổ điển, trông rất có phong cách.
Mặc dù toàn bộ phong cảnh nơi này đều mang hơi thở cổ đại điền viên, nhưng món ăn lại rất hiện đại, dù sao thì các món ăn hiện đại cũng phù hợp với thị hiếu của mọi người hơn.
Đường Văn khịt mũi, bĩu môi.
“Sao không có cả gan ngỗng, bít tết vậy?”
Đường Kiên Cường mỉm cười: “Bố, các món như bít tết, gan ngỗng, trứng cá muối phải đến nhà hàng Pháp mới có thể ăn đồ chính thống được, chắc ở đây không có đâu, bố ăn tạm một chút đi”.
Đường Văn hừ một tiếng, tỏ ra miễn cưỡng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Các món ăn trêи bàn lấy cá biển làm thực phẩm chính, nửa lạnh nửa nóng, thịt rau kết hợp, mặn ngọt giao thoa, vô cùng tinh tế.
Nhà hàng cao cấp thực sự không phải là đặt món gì đắt nhất, mà là khiến người ăn cảm thấy thoải mái mới là tốt nhất.
Một bàn thức ăn hội tụ đủ ba yếu tố sắc, hương, vị, chứa đựng tất cả các nền ẩm thực lớn, thậm chí còn bao gồm một vài cách làm của nước ngoài, ví dụ như sashimi cá biển, v.v. Cái gì cũng có.
Đường Văn cũng cảm thấy ghen tức, quả thực không thể bới móc điều gì.
Lúc ăn cơm, Đường Văn hỏi.
“Nguyệt Dao và Tiểu Lâm hiện giờ đang làm gì? Học y chưa?”
Đường Mẫn gật đầu: “Bọn trẻ nhà em thích lĩnh vực này nên đã học cả rồi, Đường Kiên Cường nhà anh cũng làm bác sĩ đúng không?”
Đường Văn gật đầu với vẻ mặt đắc ý.
“Đúng vậy, Kiên Cường từ nhỏ đã quyết tâm làm bác sĩ, giờ đã đạt được mong ước của mình, trở thành một bác sĩ, hiện giờ nó đang làm quản lý trong hiệp hội Đông y của tỉnh đó”.
Trêи mặt Đường Văn tràn đầy vẻ kiêu ngạo, con trai có tiền đồ là điều ông ta kiêu ngạo nhất.
Đường Mẫn cũng cảm thán nói: “Kiên Cường tài giỏi thật đó, tuổi còn trẻ mà đã làm quản lý của hiệp hội Đông y rồi, tương lại sau này chắc chắn sẽ rất rộng mở.
Kiên Cường mỉm cười, giả vờ khiêm tốn nói: “Cũng không có gì đâu ạ, chủ yếu là khi đi học cháu rất chăm chỉ, học tập với các thầy cô giỏi, chỉ có khiêm tốn cầu thị, mới có thể tiến bộ được ạ”.
“Hai chúng ta cùng là đồng nghiệp nhỉ? Không ngờ khi còn nhỏ chỉ tiện mồm nói vậy mà sau này chúng ta lại đều làm bác sĩ”.
“Không sao, hiện giờ chưa có thành tựu, sau này tiếp tục cố gắng là được, với tuổi của hai người, có thể lên làm lâm sàng đã rất tốt rồi, nhớ ban đầu, khi anh hai năm hai sáu tuổi, cũng thực tập một thời gian dài mới được chuyển thành bác sĩ chính thức, hai người hiện giờ đã thành bác sĩ chính thức chưa?”
Lâm Nguyệt Dao cười nhạt: “Hiện giờ em đang là chủ nhiệm của bệnh viện Nhân Dân”.
Sắc mặt Đường Kiên Cường đột nhiên cứng đờ.
“Chủ nhiệm? Em đùa đấy à? Anh ba mươi tuổi mới được lên làm chủ nhiệm, mà em năm nay hình như mới hai năm?”
Học y thường theo hệ năm năm, với tuổi của Lâm Nguyệt Dao thì mới tốt nghiệp được mấy năm, những sinh viên mới tốt nghiệp như vậy đều có mục tiêu trở thành bác sĩ chính thức.
Có thể thuận lợi lên làm chính thức đã là rất tốt rồi, còn những người xuất sắc, không chừng có cơ hội được đề bạt lên làm phó chủ nhiệm.
Nhưng một trăm người mới có một người như vậy, chứ đừng nói đến chuyện lên thẳng chức chủ nhiệm, đó căn bản là điều không thể, trừ khi có biểu hiện xuất sắc và lập được công lớn.
Lâm Nguyệt Dao mới hai năm tuổi đã được lên làm chủ nhiệm rồi?
Lâm Nguyệt Dao cười nhạt: “Sao, ngạc nhiên lắm à?”
Với kẻ thích khoe mẽ như Đường Kiên Cường, Lâm Nguyệt Dao nói ra chức vụ của mình, chọc anh ta vài câu đúng là quá đã.
Đường Mẫn nói: “Lâm Nguyệt Dao nhà em may mắn, được thực hiện mấy cuộc phẫu thuật lớn với mấy người chuyên gia, nên được phá lệ đề bạt!”
Đường Mẫn vẫn tuân theo truyền thống khiêm tốn tốt đẹp, không quá giả vờ lên giọng.
Đường Kiên Cường gật đầu: “Thì ra là có thầy dẫn dắt, vậy thì may mắn thật, nhưng năng lực cửa em đang không xứng với chức vụ, phải cố gắng nâng cao bản thân mới đúng, đừng vì có chút thành tích mà tự mãn kiêu ngạo, con đường phía trước của em còn rất dài”.