Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Diên nghĩ đến lời Tần Lâm nói lúc nãy, nhưng mọi người đã ngồi lên xe rồi, Tần Lâm cũng chuẩn bị khởi động xe rồi.

"Thắt chặt đai an toàn nhé".

Nói xong, chân trái Tần Lâm đạp phanh xe, chân phải đạp lút chân ga.

Vù vù vù!

Xe ô tô bắt đầu nổ máy ầm ầm, tốc độ tăng vọt, khi tốc độ đạt đến mức tối đa Tần Lâm thả chân trái ra, buông phanh xe ra.

Vèo!

Xe ô tô lao đi như một con thỏ!

Âm thanh vô cùng lớn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Đúng là nổ máy tăng tốc mà!

Đậu Minh Dương cười khẩy: "Đúng là thằng ngu, có vẻ như đúng là không hiểu gì về xe, nổ máy tăng tốc sẽ gây tổn hại đến hộp số, thêm hai lần nữa là hỏng luôn".

"Haizz, anh cảm thấy là đàn ông ấy thì không nên thiếu kiến thức đến vậy, cho dù là xe thuê cũng phải hiểu chút về xe của mình, để đỡ làm trò cười cho thiên hạ".

Lúc này Đậu Minh Dương cho rằng Tần Lâm thuê xe, nếu không xe của mình ai lại đi làm hành động ngu si đến vậy.

Tần Lâm lượn một vòng, xong lại nổ máy tăng tốc, lần thứ hai, lần thứ ba!

Sau khi nổ máy tăng tốc lần thứ ba, xe bắt đầu bốc khói rồi, kiểu lái xe này đúng là hại tuổi thọ xe mà, hơn nữa chiếc GTR được cải tạo này cũng không phải là xe thể thao chuyên nghiệp, nếu lái xe theo cách lái xe thể thao chuyên nghiệp thì nhất định sẽ hỏng.

Sau khi xuống xe, mọi người nhìn thấy hộp số bốc khói trắng, mặt ai cũng tái mét.

"Á! Xe hỏng rồi, làm thế nào giờ?"

"Đúng vậy, xe đắt vậy? Sửa thế nào? Biết sớm thì đã không bảo anh thể hiện rồi".

Đậu Minh Dương cười khẩy: "Hộp số hỏng thì xe cũng hỏng luôn, có thể bán mấy linh kiện nhưng không nhiều, người anh em này, tôi thấy có vẻ như anh không quá hiểu về xe nhỉ, chiếc xe này là anh thuê đúng không? Nếu như là xe thuê thì phải đền không ít tiền đâu".

Đậu Minh Dương cười trêи nỗi đau khổ của người khác, đợi sắc mặt Tần Lâm tái mét như tro.

Tuy nhiên, Tần Lâm chẳng hề hoảng loạn, cực kỳ bình tĩnh nói.

"Chiếc GTR cải tạo này luôn bị lỗi này, nổ máy tăng tốc ba lần liền bị hỏng, chẳng bằng xe đua gì cả, chỉ có thể thử nghiệm một chút, thôi cũng chẳng sao".

Nói xong, Tần Lâm vừa hay nhìn thấy một ông lão đang nhặt phế liệu liền đi qua đó, đưa chìa khóa cho ông lão.

"Ông ơi, chiếc xe hỏng này ông thu làm phế liệu nhé".

Mọi người lập tức sững sờ!

Mẹ kiếp, hành động gì thế này?

Chiếc xe này hỏng rồi liền đưa cho ông lão làm đồng nát?

Mẹ nó, đây là xe chục triệu đó!

Từ khi Tần Lâm xuống xe, động tác nào của anh cũng khiến mọi người vô cùng khϊế͙p͙ sợ.

Khi xuống xe nhìn thấy hộp số bốc cháy lại vô cùng bình tĩnh, như đoán trước rồi.

Giải thích điểm yếu của việc nổ máy tăng tốc, hiểu rõ ba lần nổ máy tăng tốc có thể làm hỏng hộp số.

Nhưng cho dù đã biết trước, anh vẫn chọn cách biểu diễn cho mọi người xem.

Điều này thể hiện rõ, chiếc xe mười triệu hơn này trong mắt người ta chỉ để nghe tiếng bô mà thôi! Chỉ là món đồ chơi để chơi ba lần nổ máy tăng tốc mà thôi!

Hỏng?

Hỏng thì hỏng thôi, vứt cho ông lão nhặt đồng nát, coi như là phế liệu luôn.

Đây là mới động tác của người giàu nứt đố đổ vách!

Đúng là nghèo nàn làm hạn chế khả năng tưởng tượng của con người ta, Tần Lâm này rốt cuộc giàu đến mức nào chứ!

Trần Diên cũng sững sờ, Tần Lâm hào phóng quá, chiếc xe hàng chục triệu mà chỉ để nghe tiếng bô?

Trần Diên nhíu mày, vội vàng kéo Tần Lâm lại hỏi.

"Cậu làm gì vậy, tôi bảo là cậu giả làm triệu phú là được rồi, cậu làm hơi quá rồi đấy!"

Vở kịch này vượt quá ranh giới rồi, xe mấy chục triệu, chơi một tí là vứt, muốn thế cũng phải có khối tài sản tầm mấy chục tỉ.

Tần Lâm bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải cô bảo tôi giữ thể diện cho cô sao".

Đây là lần đầu Tần Lâm làm chuyện này nên không có kinh nghiệm.

Trần Diên liếc mắt bất lực, vội vàng kéo anh đi về phía trước.

Ông cụ thu phế liệu ở cổng sững sờ, như vậy là ông nhặt được hẳn một chiếc xe sang sao?

Mặc dù hộp số hỏng, không lái được nữa, nhưng đây là GTR đấy, bán linh kiện cũ cũng phải thu được mấy trăm nghìn, đúng là tự nhiên nhặt được tiền mà!

Đám người Đậu Minh Dương đứng ở cổng nhìn nhau, trêи mặt viết mấy dấu hỏi.

Đùa gì vậy, xe mấy chục triệu mà bảo vứt là vứt, chưa từng thấy tên nào giàu đến vậy.

Đậu Minh Dương nghĩ một lúc: "Tôi nghĩ, anh ta thuê xe mô hình".

"Xe mô hình?", đám Đặng Giai không hiểu.

Đậu Minh Dương nói: "Có biết xe mô hình dùng để quay phim không, xe sang dùng để quay phim thường bị đập nát hoặc vỡ hỏng, giá cao như vậy sao có thể là xe thật được?"

"Tên họ Tần này thuê một chiếc xe là đạo cụ để quay phim thôi, trông có vẻ rất ngầu, như thực ta không đắt, mà thuê chỉ mất có mấy trăm tệ một ngày".

"Lại thuê thêm ông lão kia để diễn kịch, mất có tám trăm một nghìn để giả giàu, tên này diễn thật thật".

Đậu Minh Dương nói như vậy, mọi người như hiểu ra.

Cách giải thích này còn có lý, dù sao là người có thể tùy ý vứt siêu xe mấy chục triệu thì cũng phải là kẻ giàu vô cùng, cả tỉnh Hán Đông này chẳng không được mấy người, hơn nữa còn trẻ như này, không thể nào yêu Trần Diên được.

"Hóa ra là thuê xe mô hình, đúng là biết giả vở".

"Đúng vậy, vì giả giàu mà có thể làm màu đến vậy, đúng là ham hư vinh mà".

"Nếu như không có Đậu thiếu gia nói cho chúng ta biết, chắc chúng ta vẫn bị lừa ấy".

"Không sai, vừa nãy khi tôi ngồi trêи xe, tôi cảm thấy xe vô cùng tốt, còn tưởng là xe thật, không ngờ lại là xe mô hình, buồn cười thật".

"..."

Mọi người mỗi người một lời, lập tức khiến cho Tần Lâm trở thành một tên khốn, nếu như không vì nể mặt Trần Diên chắc bọn họ đã xông vào chửi mắng Tần Lâm rồi.

Vào trong nhà hàng, phòng riêng được bài trí rất đẹp, còn có cả cây xanh cá vàng, vô cùng trang nhã.

Mọi người ngồi xuống, bắt đầu gọi món.

Khi gọi món, Đặng Giai hỏi.

"Nghe nói Tần Lâm là đại gia, không biết anh Tần đây buôn bán gì nhỉ?"

Tần Lâm nói: "Tôi kinh doanh y dược".

Dù sao cũng đến để thể hiện, cũng không thể bảo mình là bác sĩ được, nếu không sẽ bị người khác trào phúng thế này thế nọ, chuyện này Tần Lâm gặp mấy lần rồi.

Đặng Giai nói: "Ồ, chẳng trách anh lại quen Trần Diên của chúng tôi, kinh doanh y dược chắc kiếm được nhiều tiền nhỉ, tôi trông anh có xe sang, chắc cũng thường mua xe nhỉ?"

Đặng Giai cũng hơi coi thường Tần Lâm, cảm thấy Tần Lâm nói dối, vậy nên cố ý chuyển chủ đề sang xe.

Tần Lâm cười: "Cũng bình thường, tôi không có nhiều xe, dạo này không có nhiều thời gian mua xe, nếu lúc nào cần thì mua".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK