Người đàn ông râu quai nón mỉm cười nói, đáng vẻ vô cùng thân thiện và thong dong.
“Vậy hai chúng ta cũng khá giống nhau đó, nói đi, là ai bảo ông đến đây”.
Tần Lâm hỏi, người đàn ông râu quai nón này cũng khá thú vị.
“Tôi vốn dĩ không nên nói cho cậu biết, nhưng chút nữa cậu đằng nào cũng phải chết, nói cho cậu biết cũng không sao”.
Người đàn ông râu quai nón tự tin nói.
“Hào sảng!”
Tần Lâm gật đầu nói.
“Nhà họ Vu ở thủ đô”.
Người đàn ông râu quai nón nói.
“Vu Phàm Đinh?”
Tần Lâm hơi sững sờ, nếu không ngoài dự đoán thì chắc là Vu Phàm Đinh, ban đầu anh ra tay giết Vu Phàm Đinh, gây nên xôn xao lớn, vốn tưởng rằng nhà họ Vu chắc chắn sẽ nhanh chóng ra tay giết anh, nhưng không ngờ sự việc qua lâu như vậy, nhà họ Vu mới phản ứng lại.
“Không sai, Vu Phàm Đinh bị cậu giết chết, phu nhân nhà họ cả ngày nước mắt đầm đìa, Vu phu nhân có ơn với tôi nên hôm nay tôi đến đây để lấy mạng cậu”.
Người đàn ông râu quai nón nghiêm nghị nói, như thể chuyện này vô cùng quan trọng với ông ta.
“Xem ra, nhà họ Vu cuối cùng vẫn tìm đến”.
Tần Lâm cười nói.
“Giết người đền mạng, nợ tiền phải trả, đây là lẽ thường tình! Tiêu Tác tôi hôm nay đến đây chính là để lấy mạng cậu”.
Giọng Tiêu Tác vô cùng bình tĩnh, nhưng lại mang theo áp lực vô cùng lớn, khiến người ta phải dè chừng, không dám nói một lời.
“Thực lưc của ông rất mạnh, xem ra hôm nay tôi đã gặp được đối thủ rồi, nhưng ông vẫn chưa đủ tư cách để lấy mạng tôi”.
Tần Lâm mỉm cười, không e dè đối diện với sự uy hϊế͙p͙ của Tiêu Tác.
“Cậu cũng rất mạnh, nhưng hiệp khách râu xồm tôi chưa bao giờ thất bại, trêи đất Hoa Hạ này, người có thể khiến tôi cúi đầu, chỉ đếm trêи lòng bàn tay mà thôi”.
“Thật trùng hợp, vậy hôm nay ông có thể phải thất bại rồi”.
Tần Lâm nhún vai nói.
“Cậu tự tin thế?”
Tiêu Tác cũng cười vang, đứng ôm ngực không ngừng lắc đầu.
“Được, vậy hôm nay sẽ chiến đấu với cậu, nếu cậu thắng thì vị trị số tám bảng Hổ của tôi sẽ nhường cho cậu”.
Hạng tám bảng Hổ!
Tần Lâm hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc, năm xưa sư phụ nói với anh, cả Hoa Hạ có vô số cao thủ, nhưng người đứng trêи đỉnh kim tự tháp thật sự chỉ có mấy người.
Bảng Hổ là bảng danh sách mạnh thứ hai Hoa Hạ, người có thể tiến vào bảng này đều là những cao thủ hàng đầu, cho dù là sư phụ cũng chỉ có thể vào hạng sáu mà thôi.
Còn trêи bảng Rồng, hầu hết đều là cao thủ cấp thần, mười cao thủ của bàng Rồng, ai nấy đều có thể một mình tiêu diệt một quân đoàn, tất cả đều không phải nói quá, bọn họ thậm chí còn vượt qua giới hạn con người.
Bản thân anh khi còn nhỏ đã từng chạy theo hỏi sư phụ vô số lần, nhưng sư phụ cũng không nói cho anh biết, chỉ cảnh cáo anh, sau này nếu gặp phải cao thủ bảng Rồng, thì mau mau chạy trốn thật xa.
Nếu nói bảng Hổ là đỉnh cao của con người, thì bảng Rồng là đỉnh cao của thần.
Nhưng sự phụ càng như vậy thì Tần Lâm lại càng tò mò.
Nghe nói cao thủ bảng Hổ đã là sự tồn tại mà cả giới võ lâm đều phải nể phục rồi chứ đừng nói đến những cao thủ trong bảng Rồng.
Trêи đất Hoa Hạ, ngoạ hổ tàng long, ẩn giấu nhiều cao thủ, Tần Lâm không hề nghĩ đó là hoang đường, thực lực của sư phụ không phải nói nhiều, Tần Lâm cũng vô cùng kính sợ, nhưng đến ông ấy cũng mới chỉ có thể vào hạng sáu bảng Hổ, thì có thể thấy sự cạnh tranh trong bảng Rồng, Hồ khủng khϊế͙p͙ cỡ nào.
Cho dù là bảng Rồng hay bảng Hổ thì trong mắt Tần Lâm cũng đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngoài sư phụ, anh chưa từng thấy cao thủ bảng Hổ ngoài đời thực bao giờ.
Hôm nay gặp hiệp khách râu xồm này, thật sự đã khiến Tần Lâm cảm nhận được hai chữ uy hϊế͙p͙.
Kẻ mạnh không cần nhiều lời!
Một ánh mắt, một động tác đã khiến người ta phải rùng mình.
Hiệp khách râu xồm – Tiêu Tác này chính là người như vậy, Tần Lâm biết nếu bản thân anh không đả thông sáu kinh mạch thì có thể anh đã bị áp chế khi đối diện với người này.
Cho dù là thế, thì trận chiến này đối với anh mà nói, vẫn vô cùng gian nan!
“Ông quả thực rất mạnh, nhưng tôi cũng không hề tầm thường, có lẽ qua trận đấu hôm nay, tôi có thể kiểm tra được thực lực của mình mạnh đến cỡ nào”.
Trong ánh mắt Tần Lâm tràn đầy tinh thần chiến đấu, cho dù thực lực Tiêu Tác vô cùng mạnh, xếp hạng tám bảng Hổ, nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ lùi bước.
Đả thông sáu kinh mạch, Tần Lâm hiện giờ đã không còn là kẻ tầm thường nữa.
Đối đầu với Tiêu Tác, tinh thần chiến đấu của anh cao đến kinh ngạc, nếu có thể đánh bại Tiêu Tác, vậy thì bản thân anh chính là cao thủ hạng tám bảng Hổ rồi?
Sư phụ mới hạng sáu, đến lúc đó không biết sư phụ có cảm thấy vui mừng không?
Sư phụ, bây giờ người đang ở đâu vậy?
Trong lòng Tần Lâm luôn nhớ sư phụ, không biết giờ sư phụ có còn tại thế không.
“Tuổi trẻ ngông cuồng, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, tốt là có thể kϊƈɦ thích bản thân không ngừng tiến bộ, còn xấu là không biết thực lực bản thân đến đâu”.
Ánh mắt Tiêu Tác dần nghiêm lại, khóa chặt lên người Tần Lâm, tinh thần chiến đấu tràn ngập trong ánh mắt.
“Muốn chiến đấu với tiền bối một trận, nhưng không muốn thua!”
Đối mặt với cao thủ hạng tám bảng Hổ như Tiêu Tác lại không hề sợ hãi, đấy mới là điều khiến Tiêu Tác ngạc nhiên.
So về thực lực, Tiêu Tác vẫn chiếm ưu thế lớn hơn, bởi vì kinh nghiệm của ông ta là điều Tần Lâm không có, hơn nữa những cuộc chiến trước đây của ông ta đều là cuộc chiến sống còn, đối thủ ngang tài ngang sức, mới có thể biến bản thân đột phá, không ngừng lớn mạnh.
Còn Tần Lâm gặp Tiêu Tác, hai kẻ mạnh đấu nhau, đây chính là một món quà lớn với Tần Lâm, nhưng cũng đi kèm với đó là nguy cơ cái chết.
- ----------------------