Tối hôm đó, Tần Lâm ngủ phòng khách của mình, mặc dù Trần Nham Thạch muốn để bọn họ ngủ cùng một phòng, nhưng dù sao cũng là bố, không thể đẩy con gái lên giường người khác được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Diên dùng điện thoại gửi ảnh, thông tin chuyến bay và địa chỉ cho Tần Lâm.
Sau đó Tần Lâm lái con Passat đi mượn đến sân bay.
Nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại, Tần Lâm có hơi cạn lời.
Bức ảnh này được photoshop quá đà quá!
Mấy cô gái bây giờ, người thật một đằng, ảnh một nẻo.
Cho dù là mấy cô trông xinh đẹp thì vẫn cứ chỉnh ảnh, khiến cho bản thân khác hoàn toàn với người trong ảnh.
Nói thật lòng, khả năng phân biệt của Tần Lâm khá tốt, nhưng nhìn mấy bức ảnh này, e là khó tìm ra được người thật.
Chỉ có thể dựa theo sự tương đồng về ngoại hình của Trần Diên và Trần Linh để tìm, dù sao cũng là ba chị em nên chắc cũng giông giống nhau.
Đợi một lúc, máy bay sắp hạ cánh rồi.
Từng hành khách đi ra cầm hành lý.
Sau khi xuống máy bay, một cô gái ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trẻ trung, lưng đeo ba lô du lịch, tay cầm điện thoại bấm bấm.
Nhìn tấm ảnh của Tần Lâm suốt, nên đã nhớ rõ dung mạo của anh.
"Em bảo với chị, chị được nha, anh rể đẹp trai thế? Em trêu anh ấy một tí, chị có phiền không?"
Trần Diên trả lời: "Đừng có vớ vẩn! Chị với anh rể em mới yêu nhau chưa bao lâu!"
Cô ấy với Tần Lâm không phải người yêu thật, em gái Trần Khả Nhi không phải loại hiền lành gì, con bé này vô cùng tinh quái, thường sống ở nước ngoài, trong đầu toàn mấy thứ kỳ dị, nếu thực sự làm ra mấy chuyện quá đáng, thì Trần Diên cũng không biết ăn nói thế nào với Tần Lâm.
Trần Khả Nhi cười, trả lời.
"Được rồi chị cả, không nói nữa, em xuống máy bay rồi".
Trần Khả Nhi tắt máy, bắt đầu tìm kiếm trong đám người, cố ý đeo kính đen.
Vốn Tần Lâm chưa bao giờ gặp cô ấy, bây giờ lại càng nhận không ra.
Trần Khả Nhi phát hiện ra mục tiêu, ảnh của Tần Lâm là ảnh thường ngày, lại thêm quần áo cũng giống, vậy nên vừa nhìn đã nhận ra.
Trần Khả Nhi đi đến trước mặt Tần Lâm, đi đi lại lại hai lần nhưng Tần Lâm vẫn không nhận ra, cô ấy bắt đầu nở nụ cười xảo trá.
Trần Khả Nhi đột nhiên nằm xuống đất, nhắm chặt mắt, hôn mê bất tỉnh.
Mọi người xung quanh bắt đầu hét lên.
"Á! Cô gái này bị sao vậy?"
Tần Lâm cũng quay đầu lại nhìn thấy một cô gái nằm trêи mặt đất, anh nhíu mày.
Dù sao cũng là bác sĩ, gặp phải trường hợp này thì nhất định phải xông lên, Tần Lâm đi lên trước, ngồi xổm xuống.
Trần Khả Nhi nhắm mắt, qua kính râm nhìn thấy Tần Lâm chạy đến, cảm thấy hài lòng.
Chị cả bảo Tần Lâm là bác sĩ, hơn nữa y thuật rất cao siêu, thắng cả chị mình trong cuộc thi, vậy nên khi cô ấy xảy ra chuyện này, Tần Lâm nhất định sẽ ra tay.
Trần Khả Nhi một tay ôm ngực, một tay khác ôm cổ, nhắm mắt lại, giả bộ bị nghẹt thở.
"Cô bé này bị sao vậy, sao lại không thở được!"
"Chết rồi, làm sao bây giờ?"
"Ai biết hô hấp nhân tạo không?"
Tần Lâm vừa nhìn, nhíu mày, có hơi buồn bực.
Kéo tay Trần Khả Nhi ra muốn bắt mạch, nhưng Trần Khả Nhi đã phòng bị từ trước, cố gắng giữ chặt tay.
Hơn nữa Trần Khả Nhi thực sự nín thở, chẳng mấy chốc mặt đã đỏ lên.
Tần Lâm nhìn thấy tình hình không ổn, cứ hô hấp nhân tạo cho người ta trước đã.
Hai tay bóp miệng Trần Khả Nhi, miệng Tần Lâm ấn lên, thổi khí vào bên trong.
Cách hô hấp nhân tạo vô cùng chính xác.
Tạch!
Khi môi của hai người chạm vào nhau, có tiếng chụp ảnh truyền đến.
Tần Lâm ngẩng đầu, phát hiện Trần Khả Nhi cầm điện thoại tự sướиɠ, vừa hay chụp được màn hôn nhau lúc nãy.
Trần Khả Nhi cười nói: "Anh rể, anh hôn em?"
"Khụ khụ..."
Tần Lâm suýt nữa bị sặc vì cậu nói này.
Vội đứng dậy, tháo kính của Trần Khả Nhi xuống, một mỹ nữ xinh đẹp như tiên xuất hiện trước mắt anh.
Vùng trán có mấy phần tương đồng với Trần Diên, cũng rất giống với bức ảnh trong máy Tần Lâm.
"Em là Trần Khả Nhi?"
Trần Khả Nhi ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, vén lại tóc tai.
"Anh rể, em là em dâu của anh đó, lần đầu gặp em mà đã hôn em rồi, không phải hơi quá đáng chứ?"
Tần Lâm không biết nói gì: "Trần Khả Nhi, chẳng phải em giả bệnh sao, lừa anh hô hấp nhân tạo mà?"
Vừa nãy tình hình khẩn cấp, nếu để cho Tần Lâm bắt mạch, anh nhất định sẽ phát hiện ra Trần Khả Nhi không có vấn đề gì.
Nhưng Trần Khả Nhi này lại chơi bẩn, ôm ngực, giấu cổ tay mình đi, không cho Tần Lâm có cơ hội bắt mạch, hơn nữa còn nín thở để mặt đỏ lên, vậy nên anh lựa chọn hô hấp nhân tạo là chuyện rất bình thường.
Chỉ là Tần Lâm không ngờ, con bé này lại nhiều kế vậy, dám chơi anh!
Trần Khả Nhi cười hi hi: "Anh rể, anh thông minh ghê đó, có điều tiếc rằng, em đã chụp ảnh rồi, anh dám hôn em, anh có tin tí nữa về em mách chị em không?"
Lần đầu gặp mặt nhất định phải ra oai phủ đầu anh rể, vậy nên Trần Khả Nhi đã cẩn thận thiết kế hẳn kế hoạch như vậy.
Chuyên dùng để nhằm vào anh rể có y thuật cao siêu, kết quả quả như dự tính, anh rể mắc bẫy.
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Tùy em, đi nào, lên xe thôi, đưa em về nhà".
Trần Khả Nhi sững sờ, nhìn dáng vẻ không quan tâm của Tần Lâm thì hơi kinh ngạc.
"Ê, anh rể, đây là bức ảnh anh vừa hôn em đó, em gửi cho chị em nhé?"
"Tùy em thôi".
"Ê, ê, anh có thái độ gì thế, em sẽ bảo chị em anh bất lịch sự với em!"
"Em bảo đi".
"Em còn bảo chị em, anh có mưu đồ bất chính, muốn kéo em đến khách sạn!"
"Ừ".
"Anh..."
Trần Khả Nhi cạn lời, sao không giống như trong kịch bản nhỉ?
Anh rể sao lại không hề quan tâm thế này?
Trong tình huống thông thường, nếu như bị vợ biết mình và em dâu có hành động thân mật, thì phải sợ hết hồn chứ?
Nhưng Tần Lâm lại không vậy, cứ bình tĩnh, lên xe liền lái xe, hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp.
Trần Khả Nhi rút điện thoại ra, mở Zalo của chị ra, tải ảnh lên, sau đó đặt trước mặt Tần Lâm cho anh xem.
"Em gửi nhé? Em gửi nhé! Chỉ cần em ấn một nút là bức ảnh này sẽ được gửi ngay cho chị!"
Tần Lâm vẫn nhìn thẳng: "Tùy em thôi".
Trần Khả Nhi tức mình liền gửi luôn, bức ảnh được gửi qua cho chị, nhưng Tần Lâm chẳng hề phản ứng lại, không hề có dáng vẻ hối hận.
Trần Khả Nhi vội vàng thu hồi tin nhắn: "Thôi, em cho anh một cơ hội".
Tần Lâm không phải người yêu thực sự của Trần Diên, đừng bảo là hôn Trần Khả Nhi, cho dù có gửi ảnh giường chiếu với Trần Khả Nhi thì Trần Diên cũng không nói gì, Tần Lâm đương nhiên sẽ không quan tâm, con bé này muốn dùng bức ảnh để uy hϊế͙p͙ anh? Còn non lắm em ạ.
"Anh rể, chúng ta đừng về nhà vội, anh với em đi ăn cơm cùng đám bạn học của em có được không?"
Tần Lâm nhíu mày: "Chị em bảo anh đưa em về nhà".
Trần Khả Nhi nói: "Bây giờ mà về nhà thì cũng không có ai, bọn họ ban ngày còn bận công việc, về nhà thì anh nấu cơm cho em à? Em đã hẹn với đám bạn học rồi, có tiệc đó, anh đi với em đi, có được không?"
Tần Lâm nghĩ một lúc rồi nói: "Được thôi".
Thực sự bây giờ về nhà thì cũng không có ai, hơn nữa con bé tinh quái này nếu như không đáp ứng cô ấy, cô ấy lại đăng bức ảnh lên đâu đó, thì đúng là gây rắc rối cho Tần Lâm.
Dù sao đã giúp Trần Diên giả làm bạn trai, thì cũng phải nghĩ đến cảm xúc của người nhà cô ấy.
Dù sao cũng chỉ là đi ăn bữa cơm thôi, cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
"Anh rể, tí nữa đi ăn cơm, anh giả làm bạn trai em nhé?"