Vài giây sau, Liễu Thanh Thanh chợt đỏ mặt.
“Anh đừng hiểu lầm, vừa hay tôi có chuyện cần nhờ”.
Tần Lâm nghe xong liền cười gượng.
“Ý gì đây, muốn tôi đóng giả bạn trai à?”
Liễu Thanh Thanh mỉm cười: “Anh thông minh thật đấy, sao biết hay vậy?”
Tần Lâm không nói nên lời, anh sắp trở thành bạn trai giả chuyên nghiệp luôn rồi, không chỉ giả bạn trai mà còn giả cả anh rể, chuyện như thế này Tần Lâm làm cũng không hề ít, nói chuyên nghiệp cũng không hề quá chút nào.
Tần Lâm liền nói: “Giả làm bạn trai của cô có chút áp lực nhỉ?”
Lúc trước giả làm bạn trai của người khác cũng chỉ là những gia đình bình thường, thậm chí là con nhà giàu thì cũng chỉ cỡ Chúc Linh Linh mà thôi, cũng không phải dạng siêu giàu gì cho cam.
Nhưng Liễu Thanh Thanh thì khác, cô ấy là người giàu nhất cả nước, còn hơn cả giới siêu giàu.
Giả làm bạn trai của cô ấy, đương nhiên áp lực cũng không hề nhỏ.
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh có chút né tránh, ngượng ngùng nói.
“Áp lực lớn cũng đành chịu thôi, tôi tìm người khác... cũng không được, bởi vì tôi đã lỡ nói với gia đình anh chính là bạn trai của tôi”.
Tần Lâm bất lực lắc đầu, người phụ nữ này đã tính toán hết cả rồi.
“Được thôi, tôi sẽ ăn bám một hôm vậy, nhiệm vụ là gì thế?”
“Khụ khụ...”, sắc mặt Liễu Thanh Thanh có hơi kì lạ, xấu hổ nói với Tần Lâm.
“Nhiệm vụ khá là gian nan, lần này chúng ta phải... bàn chuyện hôn nhân”.
Tần Lâm sững sốt: “Bàn chuyện hôn nhân? Ý gì đây chứ?”
Liễu Thanh Thanh nói: “Bởi vì trước đó tôi đã nói có bạn trai như anh, đương nhiên là bịa chuyện rồi, sau này gia đình hỏi tôi thế nào, tôi cũng nói rằng đã tính đến chuyện kết hôn rồi”.
“Vậy nên bọn họ mới muốn gặp bố mẹ của anh...”
Tần Lâm cau mày: “Bố mẹ tôi mất cả rồi, người thân cũng không còn, nếu muốn bàn chuyện hôn nhân thì... tôi còn có dì Hai”.
Tần Lâm không còn người nhà, chú Hai đi theo sư phụ cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới quay trở lại được, nếu như thật sự bàn chuyện kết hôn thì chỉ còn một mình dì Hai mà thôi.
Liễu Thanh Thanh nói: “Vậy phải làm phiền dì Hai anh rồi”.
Liễu Thanh Thanh nói xong, Tần Lâm mới có phản ứng.
“Ý của cô là tôi sẽ giả làm bạn trai của cô, rồi còn phải dắt theo dì Hai nữa sao?”
Mặt Liễu Thanh Thanh đầy sự áy náy: “Đúng vậy”.
Tần Lâm thật sự cạn lời, trước đây anh đóng giả bạn trai cùng lắm cũng chỉ tự mình xử lý, không ngờ bây giờ còn phải dắt theo dì Hai?
Liễu Thanh Thanh bước đến chỗ Tần Lâm, nói với vẻ khẩn cầu.
“Tôi cũng bị ép buộc mới phải tìm đến anh đấy, anh giúp tôi lần này đi có được không?”
Tần Lâm không nói nên lời: “Được thôi, để tôi giúp”.
Đương nhiên không thể nào nói cho dì Hai biết sự thật được, chỉ có thể nói với dì Hai rằng anh đã có bạn gái mà thôi.
Nhưng dì Hai đã biết bạn gái của Tần Lâm là Tô Văn Kỳ rồi, vậy nên việc giải thích cũng sẽ khá rắc rối...
Sau khi bàn bạc với Liễu Thanh Thanh xong, Tần Lâm mới quay lại nhà dì Hai.
Lâm Nguyệt Dao cũng vừa tan làm, cả nhà ba người đều đang ăn cơm.
“Tiểu Lâm đến đúng lúc lắm, lại đây ăn đi”.
“Vâng”.
Tần Lâm cũng không giả vờ khách khí, anh coi bọn họ như người nhà thật sự vậy.
Khi đang ăn, đột nhiên Tần Lâm lên tiếng: “Dì Hai, cháu có chuyện muốn nhờ vả ạ”.
Đường Mẫn nói: “Có gì đâu mà khách khí chứ, cứ nói đi”.
Lâm Nguyệt Dao liền nói đùa: “Không phải anh muốn nhờ mọi người đi bàn chuyện hôn nhân đấy chứ?”
Tần Lâm bỗng im lặng một hồi lâu.
Sau đó, cả ba người bỗng dừng đũa lại, cảm thấy sững sốt.
“Thật sự em đã nói trúng rồi sao? Anh muốn kết hôn thật à?”
Đường Mẫn mỉm cười: “Thật ư, vậy thì tốt quá rồi, dì Hai sẽ làm chủ cho cháu! Muốn gặp người thân rồi phải không, chúng ta phải đi chuẩn bị một chút, dù gì gia đình người ta cũng là minh tinh, vậy nên nhà chúng ta cũng không thể làm mất mặt được”.
Lâm Vũ cũng lên tiếng: “Đúng vậy, tuy điều kiện nhà chúng ta vẫn chấp nhận được, nhưng chắc chắn không thể so sánh với những ngôi sao lớn đó, vậy nên chúng ta phải dùng chút lòng để bày tỏ thành ý là được”.
Nhìn thấy cả hai đều hưng phấn như vậy, Tần Lâm liền ho khan mấy tiếng rồi nói.
“Dì Hai, không phải Tô Văn Kỳ, là người khác”.
Dì Hai chợt dừng động tác lại, sau đó chau mày.
“Không phải Tô Văn Kỳ? Cháu bị làm sao thế, cháu chia tay với Tô Văn Kỳ rồi sao? Chẳng phải cô ấy rất tốt đó ư?”
Lâm Nguyệt Dao cũng cạn lời: “Anh thật là, Tô Văn Kỳ là nữ thần của biết bao người chứ, đẹp như vậy sao anh lại chia tay?”
Tần Lâm cười gượng, nói.
“Thật ra, lần trước cháu chưa nói với mọi người, chuyện của cháu và Tô Văn Kỳ không phải là thật, đó là sao tác, chúng cháu chỉ là bạn bè mà thôi”.
Đường Mẫn cau mày: “Bạn bè? Sao tác? Cháu không nói với dì Hai, làm dì Hai tốn công vui mừng như vậy, đến cả dì cháu cũng gạt sao!”
“Dì Hai, chẳng phải cháu đã có bạn gái mới rồi sao”.
“Lần này lại là ai? Nói chắc chắn cho dì nghe”.
“Thân phận của bạn gái cháu có hơi đặc biệt, cô ấy là...”
Tần Lâm vừa định nói, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Đường Mẫn nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa, đột nhiên sửng sốt khi nhìn thấy người ở bên ngoài.
“Chị Ba? Sao chị lại đến đây?”
Bên ngoài là một phụ nữ tên Cao Phương, là chị họ ba của Đường Mẫn, xét theo thân phận thì Tần Lâm phải gọi một tiếng ‘dì họ’, nhưng để cho đơn giản nên cứ gọi thẳng dì Ba là được.
Cao Phương cười nói: “Đã lâu cũng không ghé nhà em chơi, nên mới muốn tới thăm thử”.
Đường Mẫn bĩu môi, nhưng vẫn nhiệt liệt chào đón bọn họ.
Cao Phương này chính là chị họ của Đường Mẫn, lúc nhỏ thường hay chơi cùng nhau, sau này lớn lên thì nhà họ Đường trở thành gia tộc hàng đầu vì việc liên hôn với nhà họ Tần, đương nhiên thân phận nhị tiểu thư của Đường Mẫn cũng được tăng cao hơn nhiều so với lúc trước.
Cao Phương vô cùng đố kỵ, cho nên nhiều năm như vậy vẫn rất ít khi liên lạc.
Sau này nhà họ Tần bị diệt vong, nhà họ Đường cũng bị liên lụy.
Thậm chí Đường Mẫn còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, cuộc sống của bà ấy ngày một khó khăn, lúc này Cao Phương mới bắt đầu liên lạc với Đường Mẫn, chính là để so sánh sự vượt trội hơn so với bà ấy.
Gia đình Cao Phương vốn khá bình thường, nhưng con trai bà ta lại cưới con gái nhà giàu, vậy nên đã giúp cho điều kiện gia đình tăng lên ít nhiều, bây giờ bà ta đã có vốn liếng để khoe.
Cao Phương vừa vào, nhìn thấy đồ đạc trong nhà liền nói.
“Nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn sống ở căn nhà tồi tàn này à, sao lại không đổi sang biệt thự đi”.
“Đồ đạc nhà em đều đã cũ hết cả rồi, nên đổi mới hết cả đi, vậy thì mới khiến mọi thứ tốt lên được”.
Đường Mẫn trợn mắt, không nói nên lời, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.
“Tụi em ở quen rồi, không muốn đổi, ha ha”.
Cao Phương cười nói: “Đây không phải là chuyện quen hay không quen, mấy thứ như nhà cửa phải càng lớn càng tốt, hơn nữa còn phải thường xuyên sửa sang lại, nếu không thì cuộc sống cũng tệ quá rồi đó?”