Tần Lâm nhíu mày, cảm thấy cái tên này hơi quen quen, dường như nhớ lại chuyện gì đó, nhưng lại không thể nhớ rõ ràng.
Thấy dáng vẻ ham mê tiền tài của Hoàng Yến, Tần Lâm bất lực lắc đầu.
“Hào môn sao? Dì nghĩ bọn họ giàu có quyền thế hơn cháu à?”
Hoàng Yến gật đầu: “Cháu đã nói thẳng như vậy thì di cũng không vòng vo với cháu nữa”.
“Đúng thế, gia tộc Charles là gia tộc giàu nhất thế giới, là gia tộc dầu mỏ đứng đầu thế giới, cháu quả thực không thể so với gia tộc giàu có quyền quý như vậy”.
“Chuyện hôn nhân luôn phải chú trọng đến vấn đề môn đăng hộ đối, cháu nghĩ bản thân cháu và nhà họ Liễu chúng ta có môn đăng hộ đối không?”
Tần Lâm nghe vậy thì cười nhạt.
Thì ra gia tộc Charles là tỷ phú giàu nhất thế giới trước kia, còn tưởng là nhân vật tai to mặt lớn nào cơ.
Tần Lâm nói: “Cái gọi là hào môn thực ra chỉ là một gia tộc có quyền thế mà thôi, cháu khác với bọn họ, một mình cháu đã là hào môn rồi!”
“Còn về môn đăng hộ đối mà dì nói, cháu không thấy có gì không thỏa đáng cả”.
“Nếu phải nói thứ gì không thích hợp, thì chính nhà họ Liễu các người mới là người trèo cao kìa”.
Lời nói của Tần Lâm khiến Hoàng Yến sững sờ há hốc mồm, mấy giây sau bà lập tức lộ ra dáng vẻ không nói nên lời.
“Họ Tần kia, cậu tự cao tự đại quá rồi đó? Cậu giỏi chém gió quá nhỉ? Lại còn mình cậu đã là hào môn, tôi đúng là cạn lời”.
Hoàng Yến đã nói toạc móng héo, chưa thấy người nào khoác lác như Tần Lâm.
Huênh hoang mà cũng không thèm nhìn lại bản lĩnh của mình, bọn họ đã điều tra rõ ràng gốc gác của Tần Lâm rồi.
Trước đây là cậu chủ nhà họ Tần, bây giờ là một bác sĩ Đông y.
Chưa nói đến việc nhà họ Tần đã tàn lụi, cho dù có còn, thì cũng kém xa nhà họ Liễu bây giờ.
Còn Tần Lâm sau khi trở về, dựa vào mối quan hệ với lãnh đạo Tôn và Mạnh Văn Cương, mới có thể đứng vững ở Đông Hải.
Mặc dù hai người này cũng được coi là nhân vật lớn, nhưng không đủ để lọt vào mắt nhà họ Liễu.
Xem ra, hai người này lại bạn cũ của nhà họ Tần, nếu không cũng không điên cuồng giúp đỡ Tần Lâm như thế.
Chỉ với bối cảnh như vậy, Tần Lâm còn chưa đủ để lọt vào mắt nhà họ Liễu.
Tần Lâm cười lạnh nhạt: “Dì nói, ngày mai Charles đệ nhị sẽ đến đây bàn chuyện hôn nhân với các người mà?”
“Đúng vậy, Charles đệ nhị là người cậu không chọc nổi đâu”.
Tần Lâm lạnh nhạt cười một tiếng: “Chọc được hay không chưa bàn đến, ngày mai, cháu cũng muốn mở mang tầm mắt, xem thử anh ta có gan lấy người phụ nữ của tôi hay không”.
Hoàng Yến cười khinh bỉ: “Cậu đúng là cái đồ nói khoác mà không biết ngượng, nói cho cậu biết, ngày mai Charles đệ nhị đến đây sẽ cho cậu biết thế nào là hào môn thực thụ, là sự tồn tại mà người dân bình thường như cậu mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn”.
“Được, vậy cháu chờ xem”.
Hoàng Yến hừ lạnh một tiếng, rồi bước vào nhà.
Lần nói chuyện này hơi không tốt đẹp, tên Tần Lâm này đúng thật là buồn cười, bà ấy chưa từng thấy người nào tự cao tự đại như vậy.
Sau khi bước vào nhà, Liễu Thanh Thanh cảm thấy có gì đó sai sai, liền hỏi.
“Mẹ, mẹ và Tần Lâm nói chuyện gì vậy?”
Hoàng Yến cũng biết không thể giấu diếm nữa, dù sao thì ngày mai người ta đã đến rồi, không bằng nói thẳng với cô.
“Ngày mai, Charles đệ nhị sẽ đến nhà chúng ta, mẹ đoán chắc là đến đây để bàn chuyện liên hôn với con”.
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh lập tức thay đổi: “Bàn liên hôn cái gì? Mẹ, hôn nhân của con đã được quyết định rồi mà?”
Hoàng Yến nhíu mày: “Quyết cái gì? Chỉ là ước hẹn xuông mà thôi, lúc nào cũng có thể thay đổi!”
Liễu Thanh Thanh thật sự bất lực: “Mẹ, mẹ sao vậy? Lẽ nào mẹ còn coi thường Tần Lâm à?”
Mấy ngày trước Tần Lâm đã thể hiện thực lực mạnh mẽ của mình, có lẽ đã hoàn toàn xứng đôi với Liễu Thanh Thanh rồi.
Sao hôm nay lại đột nhiên rút lời vậy?
Hoàng Yến cười khinh bỉ: “Tất nhiên là khinh thường rồi, có con biết Quân Bài Lệnh kia là do cậu ta nhặt được không!”
Liễu Thanh Thanh nhíu mày: “Nhặt được? Mẹ, mẹ chắc không?”
“Mẹ chắc chắn, mẹ đã nghe ngóng rồi, chủ nhân của Quân Bài Lệnh này vốn không phải họ Tần!”
Liễu Thanh Thanh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không thể nào, không phải ai nhặt được Quân Bài Lệnh cũng có thể sử dụng”.
“Cho dù mẹ nhặt được, thì mẹ cũng không thể ra lệnh cho những du thuyền và máy bay đó”.
Liễu Thanh Thanh vẫn tương đối bình tĩnh, không phải ai nhặt được Quân Lệnh Bài, thì máy bay và du thuyền sẽ thuộc về người đó, thứ đồ lợi hại như vậy không thể không có chút biện pháp đề phòng nào.
Người đó phải là chủ nhân của Quân Lệnh Bài, hoặc là cực kỳ thân thiết với chủ nhân, mới có thể triệu tập máy bay và du thuyền.
Hoàng Yến lắc đầu: “Con đừng bênh cậu ta nữa, mẹ biết rất rõ cậu ta là người thế nào, nếu so với người dân bình thường, cậu ta cũng có thể coi là một người ưu tú, nhưng với nhà chúng ta, cậu ta vẫn chưa đủ đẳng cấp”.
“Mẹ, con...”.
Hoàng Yến giơ tay trực tiếp ngắt lời Liễu Thanh Thanh.
“Không cần nói nữa, mẹ đã nói chuyện với cậu ta rồi, ngày mai mẹ sẽ khiến cậu ta từ bỏ”.
Liễu Thanh Thanh nhíu mày quay lưng rời đi, bước ra ngoài cửa, vội vàng chạy đi đến trước mặt Tần Lâm, bước chân hiện rõ sự nôn nóng.
Vẻ mặt cô cũng trở nên căng thẳng, cô và Tần Lâm mới xác định quan hệ mấy ngày, không ngờ mẹ cô lại ngăn cản bằng mọi cách như vậy, tình cảm vốn đã mỏng manh nay lại càng thêm dễ vỡ.
“Anh Tần, anh đừng bận tâm đến lời của mẹ em, em mới là người làm chủ cái nhà này”.
Không giống với những thiên kim tiểu thư khác, Liễu Thanh Thanh không phải là chiếc bình hoa, mà là trụ cột kinh tế thực sự, cô ấy mới là tỷ phú giàu nhất nước, mặc dù nhà họ Liễu cũng giúp đỡ một phần, nhưng chung quy lại, Liễu Thanh Thanh mới là người quyết định trong cái nhà này.
Nói xong, Liễu Thanh Thanh ôm lấy cánh tay của Tần Lâm, dìu dàng tựa vào vai anh, vuốt ve lồng ngực rộng lớn của Tần Lâm.
Liễu Thanh Thanh cực kỳ để tâm đến cảm xúc của Tần Lâm, bởi vì bản thân cô chính là người phụ nữ mạnh mẽ, biết đàn ông khi ở bên cạnh cô sẽ cảm thấy rất áp lực, vì thế cô chưa từng tỏ ra là một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt.
Nhất là trước mặt Tần Lâm, cô cố gắng tỏ ra dịu dàng như nước.
Tần Lâm mỉm cười: “Em yên tâm”.
“Người đàn ông của em không kém cỏi như vậy đâu”.
“Ngày mai, anh sẽ để bọn họ xem thế nào mới là hào môn thực sự”.
Nói xong, Tần Lâm còn dịu dàng xoa đầu Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh sững sờ chốc lát, cô cảm thấy Tần Lâm sẽ không khoác lác, cô nhìn anh với ánh mắt nông nàn.
“Em tin anh”.
Ôm ấp một lúc, Liễu Thanh Thanh liền quay về tiếp tục bàn bạc với mọi người chuyện ngày mai.
Trong khi bọn họ bên trong đang thảo luận rất sôi nổi, ở bên ngoài, chuông điện thoại của Tần Lâm đột nhiên vang lên.
Nhìn dãy số đặc biệt, Tần Lâm liền biết ngay là ai, trực tiếp ấn nút trả lời rồi nói.
“Tôi là Tần Lâm”.
“Cậu Tần à! Tôi là Charles đây! Ngày mai con trai tôi sẽ đến Hoa Hạ, tôi cũng đi cùng, tôi định đến thăm cậu một lúc, không biết cậu có thời gian không? Nếu không có thời gian thì tôi có thể đợi cậu, có thể đợi trong vòng một tháng, chỉ cần gặp được cậu là được!”