Bây giờ Tần Lâm đã khiến người ta thay đổi cách nhìn, không ít cô gái khi nhìn anh đều tràn đầy tình cảm, liếc mắt đưa tình, Trần Diên không ngờ mọi chuyện lại đến nước này.
Người khác Trần Diên không quan tâm, nhưng Doãn Thu Ca này quá đẹp, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, nếu là cô, cô cũng khó khống chế bản thân, càng đừng nói đến một người đàn ông bình thường.
Khi mọi người chuẩn bị chúc mừng Tần Lâm, James Richard lại nói.
"Tần Lâm, chúng ta còn trận thứ ba nữa, nó chưa bắt đầu đâu, anh đừng nghĩ anh thắng rồi? Vừa nãy chẳng phải đích thân anh đã nói, chỉ cần tôi có thể thắng anh một trận thì coi là tôi thắng. Anh tự cao tự đại như vậy, tôi muốn xem xem anh có thật sự là thiên hạ vô địch không?"
Lời James Richard khiến mọi người nổi giận, tên này không biết xấu hổ à?
Ba trận thắng hai là thông lệ quốc tế rồi, bây giờ anh thua hai trận mà anh còn muốn đấu với Tần Lâm trận cuối. Loại người như đúng là khiến người ta khó tin, chuyện vô liêm sỉ như vậy mà cũng làm được sao?
"Không biết xấu hổ quá đi! Tên James Richard này chắc thua mà không phục đây".
"Đúng vậy, sao lại thế được chứ, ba trận thắng hai, bây giờ thua rồi, anh ta còn muốn ở đây kiêu ngạo, tên người nước ngoài này miệng lưỡi độc địa thật, tôi muốn tẩn anh ta một trận quá".
"Mẹ kiếp, may mà Tần đại sư tốt tính, loại người như này mà vào tay tôi tôi đấm cho mấy phát".
"Haizz, nhưng mà gã nắm thóp được Tần đại sư rồi, lúc trước Tần đại sư thực sự đã nói vậy, chỉ cần anh ấy thua một trận thì tên Tây kia thắng, bây giờ gã thừa cơ để luồn lách đó".
"Tần đại sư, cho gã thấy thế nào mới là Đông y thực sự đi, chúng tôi ủng hộ anh!"
Đối mặt với những người đòi đánh kia, James Richard vẫn đầy tự tin, cửa ải cuối cùng là lĩnh vực virus của bản thân, cả thế giới này người có thể vượt qua anh ta trêи lĩnh vực này không quá con số ba, rõ ràng Tần Lâm không nằm trong số đó.
Mà bây giờ hy vọng cuối cùng của anh ta cũng nằm ở đây, James Richard không quan tâm đến mặt mũi nữa, chỉ cần có thể khiến Đông y thất bại, chỉ cần khiến Tần Lâm nhận thua là đủ rồi.
Tần Lâm cười nói, ung dung không vội.
"Được, theo như ý anh, tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục, anh nói đi, tôi sẽ tiếp anh đến cùng".
Người tài gan lớn!
Tần Lâm hoàn toàn không quan tâm đến thử thách khó khăn của James Richard, cho dù là lĩnh vực virus mà anh chưa từng xem qua, nhưng chỉ cần chữa khỏi bệnh thì chứng minh một điều anh giỏi hơn James Richard, Đông y cũng có thể đứng vững, không sụp đổ.
Mặc dù bây giờ Đông y có hơi suy thoái trêи toàn thế giới, nhưng điều ấy không có nghĩa Đông y sẽ suy tàn, ở trêи đất Hoa Hạ, mấy năm nay, Đông y dần dần hồi phục nguyên dạng, ít nhất ở đất Hoa Hạ này, việc thay thế Tây y cũng nằm trong tầm tay thôi.
Còn người khác? Tần Lâm không quan tâm, anh là bác sĩ, nhưng chỉ là người Hoa Hạ, không có nghĩa vụ phải cứu tất cả mọi người, đi cứu thế giới. Anh không có bản lĩnh lớn đến vậy, cũng không có ước nguyện to lớn đến thế, chỉ cần tạo phúc cho Hoa Hạ là đủ rồi, loại vĩ nhân như vậy, anh không làm được.
Người hành nghề y, lương y như từ mẫu, nhưng đầu tiên ngay cả lòng tin với Đông y mà cũng không có thì tôi phải cứu anh làm gì?
Tần Lâm là người tốt nhưng không phải loại người tốt não tàn, tên James Richard tuyên chiến trong buổi giao lưu giữa Đông Tây y. Vì nổi tiếng, vì để có thể trở thành vĩ nhân trong mắt người khác, vì để có thể trở thành kẻ tiên phong mà đạp Đông y xuống.
Bác sĩ không có biên giới, nhưng trận chiến giữa Đông Tây y mãi mãi có biên giới.
James Richard tuyên bố hùng hồn, đây là con át chủ bài mạnh nhất của tôi, chẳng nhẽ tôi còn có thể thua anh sao? Thế thì thành trò cười mất, như vậy thì về nhà trồng khoai cho nhanh.
"Được! Được! Được!"
"Nếu anh đã có lòng tin như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, Tần Lâm, trận cuối cùng phân thắng bại này, anh phải chơi đến cùng đấy".
"Tôi nghĩ, tên này muốn đổ thêm dầu vào lửa? Tên này vì thắng mà không từ thủ đoạn".
"Điều này với Tần đại sư mà nói thực sự không công bằng, căn bản không biết đây là virus gì, hơn nữa tên James Richard lại dùng virus khó giải để đối phó với Tần đại sư. Địch tổn thương một nghìn mình tổn thương tám trăm, tên này ác thật!"
Nhiều bác sĩ cũng hoang mang theo, tên James Richard vì có thể thắng Tần Lâm mà không quan tâm đến những điều ấy, tự tiêm virus vào người mình để cho Tần Lâm giải virus, đúng là hoang đường mà.
Nhưng nếu James Richard dám làm như vậy, mà Tần Lâm không dám ứng chiến thì người thua là bọn họ.
"Sao vậy, không đấu à? Tần Lâm, chẳng nhẽ anh nhát gan đến vậy? Xem ra Đông y của mấy người cũng chỉ đến thế mà thôi, còn muốn chữa trị thật sự phải dựa vào Tây y chúng tôi. Anh yên tâm, nếu tôi thật sự có vấn đề gì, tôi cũng không tìm anh, ha ha ha".
James Richard cười híp mắt nói, trong lời nói đầy sự khiêu khích, virus với Đông y mà nói rất khó để nghiên cứu. Bởi vì cần nhiều máy móc hiện đại, vậy nên James Richard mới dám chơi trội như vậy, muốn giao đấu với Tần Lâm, một khi anh thất bại thì Đông y cũng phải chịu nỗi hổ thẹn, anh ta sẽ không thua được.
Nhưng muốn thắng thì cũng không có khả năng, muốn sản sinh và phân giải virus này thì phải dùng máy móc để thí nghiệm nhiều lần thì mới giải quyết được vấn đề. Tổ hợp lại các phân tử của virus, điều này với Đông y là thứ khó có thể tưởng tượng được.
Lần này tên James Richard nắm chắc chiến thắng trong tay, anh ta nhất định phải khiến Tây y trở thành sự tồn tại đáng sợ, cao cao không với tới trong mắt mọi người, phải là thứ có thể đứng chung với thần linh.
"Có gì không dám chứ? Tiêm virus đi, không cần nhiều thời gian đến vậy đâu, một giờ là đủ rồi, yên tâm mà tiêm virus đi, ở trước mặt Tần Lâm thôi, cho dù là Diêm Vương cũng phải nhượng bộ".