Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm Điền nhướng mày: “Cậu là ai, ai cho cậu vào đây, ra ngoài cho tôi!”

Tần Lâm đứng dậy nhìn chủ nhiệm Điền, cau mày nói.

“Ông đến khám cũng được, chữa bệnh này cũng đơn giản, tuyệt đối đừng làm phức tạp lên, nếu không bệnh sẽ càng nặng hơn”.

Chủ nhiệm Điền nghe thấy thế hừ lạnh một tiếng.

“Cậu có cấp bậc gì? Đến lượt cậu dạy dỗ tôi sao? Cậu là chủ nhiệm hay tôi là chủ nhiệm? Cậu đến khoa da liễu hỏi thử xem, có ai dám dạy tôi chữa bệnh kiểu gì không hả?”

Thấy chủ nhiệm Điền hống hách như thế, Tần Lâm bất lực lắc đầu, chữa bệnh sợ nhất là loại bác sĩ kiêu ngạo tự đại.

Chưa nói đến trình độ gì, chỉ cần có cái tâm lý này, căn bản khó có thể tiến bộ nhiều, trình độ y thuật sẽ dậm chân tại chỗ.

Tần Lâm hừ lạnh lùng: “Ông là trưởng khoa da liễu? Vậy xem ra ông chỉ biết bệnh về da thôi đúng không, nếu đã vậy thì ông nên đổi bác sĩ khác đi, đây không phải bệnh da liễu”.

Chủ nhiệm Điền sững sờ, sau đó cười khẩy.

“Không phải bệnh da liễu sao? Cậu đùa tôi à? Cậu không thấy mặt cô Đoàn Phi nổi đốm đỏ sao? Không phải bệnh da liễu thì bệnh về não chắc?”

“Tôi nói cho ông biết, đây là bệnh thấp khớp tự miễn, không liên quan đến da liễu, kể cả khi nhiều khoa cùng điều trị một lúc thì cũng chỉ nên phối hợp với khoa hô hấp để đề phòng bệnh nhân khó thở hoặc sốt, viêm phổi trong quá trình chữa bệnh, khoa da liễu của ông tham gia vào làm gì chứ?”

Tần Lâm vừa dứt lời, chủ nhiệm Điền lập tức cạn lời.

“Khoa thấp khớp tự dịch sao? Cậu là thằng ranh con chui ra từ đâu vậy, mau cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi lãnh đạo của các cậu đến!”

Lúc hai người đang cãi nhau, đột nhiên điện thoại của Đoàn Phi reo lên.

Đoàn Phi bắt máy.

“Alo, Văn Kỳ?”

“Ừm, đến rồi, bạn của em à?”

“Thì ra là vậy, cảm ơn em nhé”.

Sau khi nói chuyện điện thoại một vài câu đơn giản, Đoàn Phi cúp máy rồi nói với bọn họ.

“Chủ nhiệm Điền, xin lỗi, cứ để cậu Tần khám bệnh cho tôi trước đi”.

Chủ nhiệm Điền sững sờ: “Cậu ta, cô Đoàn, cô chắc chứ? Chắc cậu ta chỉ là bác sĩ thực tập thôi, ngay cả tôi mà cậu ta cũng không biết, tôi cũng không biết lãnh đạo của cậu ta là ai, tôi thấy cô vẫn nên suy nghĩ kỹ lại......”

Đoàn Phi lắc đầu: “Ông có thể đi được rồi”.

Mặc dù lời nói của Đoàn Phi không cương quyết lắm, nhưng vẫn đem lại cho người ta một cảm giác rất cứng rắn, đây chính là uy lực của chị đại, lời của cô ấy chính là mệnh lệnh.

Chủ nhiệm Điền không cam lòng, trừng mắt nhìn Tần Lâm rồi rời đi.

Đoàn Phi nói với Tần Lâm: “Nghe Văn Kỳ nói, cậu chính là Tần đại sư sao?”

Tần Lâm gật đầu: “Chỉ là quá khen thôi”.

Đoàn Phi rất ngưỡng mộ: “Không ngờ Tần đại sư tiếng tăm lừng lẫy lại là một thanh niên trẻ tuổi như thế”.

“Vậy thì làm phiền Tần đại sư rồi, xin hỏi tôi bị bệnh gì thế?”

Tần Lâm nói: “Bệnh này khá hiếm gặp, tên là Lupus ban đỏ hệ thống, chỉ có giới nữ trong độ tuổi sinh sản mới mắc phải”.

“Từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, hơn nữa bệnh này rất dễ truyền nhiễm, thuộc bệnh thấp khớp tự miễn”.

Mặt Đoàn Phi biến sắc, cô ấy hỏi.

“Rốt cuộc bệnh này là sao, sao tôi lại mắc chứ?”

Tần Lâm nhìn Đoàn Phi, biểu cảm có chút phức tạp, anh nói.

“Bệnh tình hiện tại của cô vẫn nhẹ, xem ra không phải nguyên nhân lây bệnh, chắc cô là người cuối cùng bị nhiễm, có thể là lúc trang điểm bị nhiễm vi khuẩn”.

Đoàn Phi ngộ ra, cô gật đầu: “Có khả năng là vậy, nhân viên trang điểm của tôi cũng bị bệnh, hơn nữa bệnh tình nặng hơn tôi, trong số nữ minh tinh bị mắc phải, tôi là nhẹ nhất”.

Tần Lâm gật đầu, nguyên nhân của bệnh này khá phức tạp, Tần Lâm cũng không tiện nói.

Dù sao gì Đoàn Phi cũng không phải nguồn lây bệnh, chữa khỏi cho cô là được.

“Tần đại sư, cậu xem đơn thuốc này……”

Tần Lâm nói: “Bệnh này trông có vẻ khá nghiêm trọng, nhưng chữa thì rất đơn giản, ai đó đi ra ngoài tìm cây bồ công anh mang vào đây”.

Đoàn Phi sững sờ, bồ công anh?

Sau đó cô ra hiệu bằng mắt với trợ lý, cô trợ lý lập tức gọi điện, bây giờ mặc dù bọn họ không thể ra ngoài nhưng nhờ người đưa bồ công anh đến là chuyện đơn giản.

Bây giờ đúng lúc đang là mùa bồ công anh, bên người nhanh chóng có nhân viên y tế đưa một cái túi đến.

Mở túi ra bên trong có rất nhiều bồ công anh.

“Tần đại sư, cái này sao?”

Tần Lâm gật đầu: “Có thể cho bồ công anh vào thuốc, hơn nữa rất hiệu quả, tất cả bộ phận của cây bồ công anh đều có tác dụng”.

Nói xong, Tần Lâm lấy bồ công anh, hái lông bỏ vào một cái bát thuốc nhỏ rồi nghiền với nước.

Tần Lâm nhanh chóng nghiền xong cái thứ sền sệt này.

Sau đó bẻ thân cây bồ công anh, chắt lấy nước bên trong, trộn với bát thuốc lúc nãy.

“Bôi thứ này vào vết thương, sau đó ăn sống lá bồ công anh là được”.

Lá của bồ công anh là một loại rau rừng, có nơi gọi là Bà Bà Đinh, vị hơi đắng, có thể ăn sống.

Tần Lâm tách mấy cây bồ công anh ra, tận dụng tất cả để Đoàn Phi uống và bôi.

Tầm mười mấy phút sau, Đoàn Phi cảm thấy mặt hơi ngứa, định giơ tay gãi.

Nhưng cô biết lúc này phải nhịn, cô nhìn Tần Lâm với ánh mắt khẩn cầu.

“Tần đại sư, mặt tôi ngứa ngáy khó chịu quá, nếu tôi gãi thì có hủy hoại dung nhan không?”

Tần Lâm gật đầu: “Không sai, phải chịu, nhất định không được gãi”.

Đoàn Phi gật đầu, bắt đầu nghiến răng chịu đựng.

Tần Lâm thấy trán cô chảy mồ hôi, thực sự có chút khó chịu.

“Thế này đi, để tôi kiểm soát giúp cô”.

Nói xong, Tần Lâm lấy một cây kim châm, đâm vào eo bàn tay trái của Đoàn Phi.

Lập tức Đoàn Phi cảm thấy lòng bàn tay mình hơi đau, giống như bị tiêm vậy, mặc dù không dễ chịu cho lắm nhưng mặt không cảm thấy ngứa nữa.

Tần Lâm cười: “Như này tốt hơn hay lúc nãy tốt hơn?”

Đoàn Phi lập tức gật đầu: “Bây giờ đỡ hơn!”

Đau một tý nhưng dễ chịu hơn ngứa.

Đoàn Phi bó thuốc tầm một tiếng đồng hồ, sau đó dùng nước sạch rửa đi, vết sưng phù trêи mặt đã biến mất, cô lập tức mừng rỡ.

“Tần đại sư đúng là danh bất hư truyền, không ngờ rằng bệnh này lại chữa dễ dàng như thế, người trong phòng trang điểm phải nhờ cậy Tần đại sư rồi”.

Tần Lâm lắc đầu: “Chỉ có bệnh của cô là đơn giản thôi, bởi vì cô bị nhiễm khá nhẹ, nếu như là nguồn lây bệnh, hoặc những người bị nhiễm nặng thì sẽ rất phiền phức”.

Đoàn Phi không hiểu rốt cuộc là thế nào, dù sao thì cũng chữa khỏi bệnh rồi, đây là một chuyện tốt.

“Bây giờ tôi sẽ đi thông báo mọi người đến đại sảnh họp!”

Lời nói của Đoàn Phi rất có trọng lượng, lập tức kêu gọi tập hợp tất cả, mọi người lấy ghế ngồi ở trước cửa phòng của mình, giữ khoảng cách, đề phòng bị nhiễm thêm lần nữa.

“Chị Đoàn, sao mặt lại khỏi vậy? Chị uống thuốc gì vậy!”

“Chị Đoàn khỏi thật rồi, bác sĩ nào chữa cho chị vậy? Có phải là chủ nhiệm Điền không?”

“Chủ nhiệm Điền chữa bệnh cho tôi trước đi, tôi bị nặng hơn chị Đoàn!”

“……”

Chủ nhiệm Điền đứng bên cạnh, sắc mặt hơi khó xử, bệnh này không phải cho ông ta chữa, cũng không dám phát biểu.

Đoàn Phi nói: “Bệnh này không phải do chủ nhiệm Điền chữa khỏi mà là cậu Tần, bây giờ để cậu Tần nói qua về bệnh tình cho mọi người”.

Tần Lâm đứng trước mặt mọi người, biểu cảm hơi kỳ quái, nhìn một vòng, tất cả đều là nữ minh tinh xinh đẹp.

Tần Lâm nói: “Bệnh này cần phải tìm nguồn lây nhiễm, cũng chính là người đầu tiên bị mắc bệnh này”.

“Chỉ có một nguyên nhân duy nhất của căn bệnh này, đó là sự di truyền trong gia đình nam giới, thông qua quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ truyền cho nữ giới, sau đó vi rút bắt đầu đầu lây lan”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK