“Cậu không cần dùng cách kϊƈɦ tướng để kϊƈɦ tôi, hôm nay tôi đã tới rồi, đương nhiên là có lòng tin sẽ chữa khỏi cho họ, có loại virus nào mà Ngọc Linh Lung tôi không giải quyết được chứ. Có điều dựa vào cậu thì không có tư cách đôi co với tôi, cũng không có tư cách xuất hiện ở đây”.
Ngọc Linh Lung không coi Tần Lâm ra gì, anh thực sự còn quá trẻ, Tần đại sư cái khỉ gió gì chứ, anh xứng chắc?
Mới hai mấy tuổi đầu mà đã học đòi theo người khác đi giả danh lừa bịp, hơn nữa đường đường là viện trưởng của bệnh viện thành phố Đông Hải mà cũng tin sao? Đúng là phi lý, Ngọc Linh Lung tức phát điên.
“Trước hết chị đừng có quan tâm đến chuyện tôi có tư cách xuất hiện ở đây hay không, nếu như tôi chữa khỏi cho người bệnh thì sao?”
Tần Lâm nhìn Ngọc Linh Lung, nếu người phụ nữ này đã hống hách như thế thì anh sẽ dạy cho cô ta một bài học, không phải ai cũng giải được độc của vi khuẩn xác chết, cho dù là y học hiện đạt cực kỳ phát triểnnhư ngày nay cũng không thể nào tìm ra bất cứ dấu vết gì, vi khuẩn xác chết không mùi không vị, hơn nữa đã xâm nhập vào trong cơ thể họ từ lâu, muốn dựa vào khoa học phân tích tình trạng bệnh rồi mới kê thuốc thì đến lúc đó chắc người bệnh đã ngoẻo từ lâu rồi.
Ngọc Linh Lung không nói không rằng, tiến lên một bước quan sát tình trạng của Lâm Nguyệt Dao, nhìn nhãn cầu và cơ thể của cô, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
Bởi vì Ngọc Linh Lung biết tình trạng của người bệnh vô cùng nghiêm trọng, dựa vào quan sát nhãn cầu và cơ thể bên ngoài là có thể phán đoán được thực hư tình trạng bệnh của cô ấy, Tần Lâm cũng gật đầu, cô Ngọc Linh Lung này xem ra cũng không tệ, chỉ là quá ngang ngược và tự kiêu.
“Tình trạng của người bệnh rất nghiêm trọng, tôi không quan tâm các người mời chuyên gia từ đâu đến, nếu cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy thì có thể tùy ý xử trí Ngọc Linh Lung tôi, từ nay về sau tôi sẽ bái cậu làm thầy, nhưng nếu cậu không chữa khỏi được thì cút ngay khỏi đất Đông Hải, tỉnh Hán Đông, đừng để tôi thấy cậu đi giả danh lừa bịp nữa”.
Ngọc Linh Lung hùng hồn nói.
“Được, nói là phải làm”.
Tần Lâm trả lời một cách kiên định.
Ngọc Linh Lung sững sờ, không ngờ tên này lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy, cũng khoác lác quá rồi đấy. Đúng là nực cười.
Viện trưởng và các bác sĩ chữa chính bốn mắt nhìn nhau, họ cũng rất hào hứng, Tần đại sư và giáo sư Ngọc liên thủ với nhau, ca chữa bệnh lần này chắc chắn sẽ được giải quyết nhanh thôi, lúc sáng viện trưởng gửi lời mời tới bệnh viện tỉnh, không ngờ lại đến nhanh như thế, hơn nữa còn cử Ngọc Linh Lung, giáo sư chuyên về virus học có danh tiếng lẫy lừng trong và ngoài nước đến, thực sự là phúc của người bệnh.
“Tiểu Hy, Tiểu Lạc, mua chuẩn bị xét nghiệm máu. Viện trưởng, tôi muốn thiết bị xét nghiệm y tế tốt nhất ở bệnh viện các ông, kính hiển vi có độ chính xác cao cùng phòng thí nghiệm khử hoạt tính vô trùng, chắc không thành vấn đề chứ?”
Ngọc Linh Lung trầm giọng nói.
“Ờ, không thành vấn đề, Tiểu Lý, mau đi chuẩn”.
Viện trưởng nghiêm nghị nói.
“Rút ba ống mẫu máu, tôi phải tiến hành thí nghiệm so sánh, tôi sẽ quay lại sau 15 phút để lấy mẫu máu thứ hai”.
Ngọc Linh Lung chăm chú nhìn Lâm Nguyệt Dao, tình trạng của người bệnh mới là điều cô ta quan tâm nhất, còn về Tần Lâm, cô ta chẳng thèm bận tâm đến, một bác sĩ Đông y hai mươi tuổi sao? Định châm cứu chữa bệnh? Đúng là nực cười quá đi, lúc nãy chỉ vì để đối phó với Tần Lâm mà thôi.
Tục ngữ nói rất hay, trẻ người non dạ không làm tốt được việc, đặc biệt là bác sĩ Đông y chưa đến năm sáu mươi tuổi mà cũng có thể chữa bệnh cho người khác sao? Ai tin chứ, Ngọc Linh Lung cũng rất rõ điểm mạnh của Đông y, cô ta không phải loại tự cao tự đại, nhưng người trẻ tuổi như Tần Lâm mà có thể được tôn làm đại sư, thực sự quá vô lý!
Trợ thủ của Ngọc Linh Lung rút ba ống mẫu máu của Lâm Nguyệt Dao, lúc này cô ta cũng gấp gáp vội rời khỏi ICU, chuẩn bị làm thí nghiệm, phân tích mẫu máu.
“Chuyên gia virus học sao, ha ha ha, có chút ngạo mạn, Tần đại sư đừng để ý, là người mà cấp trêи cử xuống, chúng ta cũng không thể tùy tiện đuổi cô ta đi được phải không nào".
Viện trưởng cười ha ha nói, có điều lần này ông ta vẫn gửi gắm hy vọng vào Tần đại sư, dù còn trẻ tuổi nhưng ông ta đã chứng kiến bản lĩnh của anh, còn về Ngọc Linh Lung, chuyên gia virus học danh tiếng nổi bật trong và ngoài nước này cũng có chút bản lĩnh, nhưng tận mắt nhìn đáng tin hơn là nghe nói, cái gọi là đề cử giải thưởng Nobel, viết luận văn gì gì đấy, chung quy vẫn chỉ là lý luận suông, có thể nổi danh ở trong nước được hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng chắc chắn cấp trêи cử cô ta xuống là có nguyên do, viện trưởng không phủ nhận điều này, ông ta có thể nhìn ra sự kϊƈɦ động và sửng sốt của các bác sĩ chữa chính.
Nhưng mong là……cô Ngọc Linh Lung này không khiến ông ta thất vọng.
“Tôi hiểu sự lo lắng của ông, yên tâm đi, cứu bệnh chữa người tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện đâu”.
Tần Lâm nhìn viện trưởng, ông ta cười ngượng ngùng, bản thân đang có chức vụ cao, ông ta không muốn vì tai họa bất ngờ này mà ảnh hưởng đến tuổi già của mình, ông ta sợ nhất là xảy ra sự cố chữa trị nghiêm trọng vì người làm viện trưởng như ông ta sẽ không thể nào thoái thác trách nhiệm được.
Mặc kệ là Tần Lâm hay Ngọc Linh Lung, chỉ cần chữa khỏi cho người bệnh là ông ta cảm tạ trời đất lắm rồi.
“Tần đại sư, chúng tôi có cần tránh đi không?”
Bác sĩ chữa chính nhìn Tần Lâm rồi nói.
“Anh nói xem?”
Tần Lâm nhìn hai bác sĩ nam.
“Để một nữ y tá ở lại giúp sức cho tôi là được rồi. Lần này châm cứu toàn bộ cơ thể, phải cởi hết quần áo”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
“Hả……được thôi”.
Nữ y tá gật đầu, hai bác sĩ nam cũng rời đi, mặc dù nói lương y như từ mẫu, nhưng dù sao thì Lâm Nguyệt Dao cũng là gái chưa lấy chồng, phải tránh hiềm nghi, lúc này vì chữa bệnh nên Tần Lâm đành phải làm thế.
Nữ y tá cởi quần áo cho Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm cũng tập trung tinh thần, bắt đầu châm cứu cho cô ấy.
Không thể không nói Tần Lâm cũng là một người đàn ông có ham muốn, nhưng anh biết mình phải vượt qua tất cả, gạt bỏ mọi khó khăn, tình cảm nam nữ chỉ là thứ yếu, bây giờ quan trọng nhất là chữa bệnh cứu người, không cho phép bản thân suy nghĩ những điều vớ vẩn lung tung.
Tần Lâm kìm nén sự kϊƈɦ thích trong lòng, bắt đầu châm cứu bằng hai tay, trái phải liên tục, một tay sử dụng Cửu Châm, một tay sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm.
Hai phương pháp châm cứu được sử dụng đồng thời, tốc độ cực nhanh khiến y tá đứng bên cạnh rối mắt, hoàn toàn không theo kịp tốc độ tay của Tần Lâm, đứng bên cạnh khử độc kim bạc cho Tần Lâm, làm tốt công việc trợ giúp là được rồi, cả đời này cô chưa từng nhìn thấy phương pháp châm cứu đáng sợ thế này.
Mỗi cây kim của Tần Lâm đều đặt đúng vị trí, độ sâu khác nhau, Quỷ Môn Thập Tam Châm làm chủ Tử Môn Tử Huyệt, còn Cửu Châm làm chủ Sinh Môn Sinh Huyệt, Tần Lâm sử dụng hết khả năng của mình, nếu như không đả thông ba đường kinh mạch thì anh không thể nào chống đỡ nổi, sử dụng đồng thời hai cách châm cứu khác nhau, hơn nữa phải bổ trợ, phối hợp hài hòa với nhau, không hề đơn giản, đạt đến sự thống nhất hòa hợp mới là điều đáng sợ nhất.
Tần Lâm tiêu hao rất nhiều trí lực, bởi vì anh phải đảm bảo từng cây kim đều đạt đến độ hoàn hảo nhất, vô cùng khó khăn.
Cuối cùng Tần Lâm cũng đến công đoạn kết thúc, mười phút trôi qua, sắc mặt Lâm Nguyệt Dao cũng hồng hào hơn, lúc này cây kim cuối cùng châm vào cổ họng của cô, ép độc tố trong người ra.
“Khụ……khụ khụ……”