Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Vương Ngọc nói vậy, mọi người cũng kϊƈɦ động, mặc dù bọn họ đã được gặp Vương Khôn rất nhiều lần, nhưng đều là ở những buổi hòa nhạc.

Ở dưới sân khấu có mấy chục nghìn người, Vương Khôn căn bản không nhận ra được bọn họ là ai.

Nhưng lần này lại khác, Vương Khôn hẹn riêng bọn họ đi ăn cơm, kiểu gặp mặt này hoàn toàn không giống với những lần trước.

Đến cả Trần Khả Nhi cũng có chút kϊƈɦ động, dù gì cũng được gặp mặt thần tượng, ba người vội vàng tìm một nhà vệ sinh để dặm lại phấn son.

Cho dù trước khi ra ngoài bọn họ cũng đã trang điểm vô cùng tỉ mỉ rồi, nhưng trước khi gặp thần tượng cũng nên chỉn chu lại một chút nữa mới được.

Vương Ngọc và Linh Linh đều rất hưng phấn: "Lát nữa Khôn Khôn liệu có uống rượu với chúng ta không?"

"Chắc không đâu, Khôn Khôn ngoan như vậy mà, bình thường cũng không uống rượu mấy thì phải".

"Vậy thì tốt quá, tửu lượng của tôi kém lắm, lát nữa đừng mất mặt quá".

"Ha ha, lát nữa gặp Khôn Khôn đừng kϊƈɦ động quá nói không lên lời là được rồi".

Mấy người trêu đùa nhau vài câu, sau khi đã trang điểm xong, mọi người ngồi trêи chiếc xe mới đến một quán bar.

Trước đây bọn họ chưa từng đến quán bar này, tên là Ba Mươi Chín Độ, bên ngoài nhìn trông có vẻ ảm đạm, giống như một cửa hàng bình thường, vừa mở cửa vào bên trong, lập tức truyền đến âm thanh vô cùng sôi động làm đinh tai nhức óc.

Cao tay thật, thì ra hiệu quả cách âm quá tốt, bên ngoài hoàn toàn không nghe được bất cứ tiếng động nào.

Nếu không phải là người thường xuyên đến đây, chắc cũng chẳng biết bên trong lại là nơi như thế này.

Trần Khả Nhi rất ít đến những nơi như thế này, sau khi vào trong, ít nhiều cũng có chút không hợp, nhưng vì để gặp thần tượng nên đành phải nhịn.

Quán bar này cũng giống với những quán bar bình thường khác, chỉ là rộng hơn và nhiều người hơn thôi, sau khi vào trong, vốn chẳng nghe được gì cả, Vương Ngọc dùng động tác tay dẫn hai người bọn họ lên phòng ở lầu hai.

Phòng ở lầu trêи có thể coi là một ktv thu nhỏ, có thể làm hài lòng yêu cầu riêng tư của một số người.

Thật ra có rất nhiều ngôi sao lớn thường xuyên đến đây, đây cũng được coi là nơi ăn chơi cao cấp, chỉ có điều bọn họ đến thì đều có quản lý chuyên tiếp đãi, còn người bình thường thì bọn họ còn chả thèm nhìn nữa là.

Vừa đến cửa phòng, Vương Ngọc và những người khác đứng lại để chờ người ra tiếp.

Mấy phút sau, đúng là có một người đàn ông trung niên, đội chiếc mũ lưỡi trai, mặc áo khoác da, đi đến trước mặt rồi nói.

"Tôi là quản lý của Khôn Khôn, họ Mã, ba người gọi tôi anh Mã là được".

"Chào anh Mã", ba cô gái ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học vậy, chào hỏi rất lịch sự.

Anh Mã quan sát ba người, vẻ mặt lộ ra vẻ khen ngợi, cũng lộ ra chút tham lam hèn hạ.

Ánh mắt kiểu này mặc dù khiến ba người khó chịu, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì cả.

Đây là chuyện rất bình thường, người ta là người quản lý trong giới giải trí, cũng được coi là có mắt nhìn, thường xuyên phát hiện ra những cô gái có tố chất để làm ngôi sao.

Vì vậy nên nhìn con gái bằng ánh mắt dò xét như vậy cũng là điều bình thường.

"Đi theo tôi".

Ba người đi theo anh Mã lên tầng ba.

Lối đi từ tầng hai lên tầng ba bị đóng, có bảo vệ đứng canh gác, phòng trêи tầng ba dùng để tiếp đã khách quý, người bình thường không thể nào lên trêи này được.

Lên tầng ba, đúng là được mở rộng tầm mắt, các thiết bị đều sang trọng hơn tầng dưới rất nhiều.

Hơn nữa còn có hai tấm kính một chiều vô cùng lớn có thể nhìn thấy sàn nhảy phía dưới, còn người bên dưới sàn nhảy nhìn lên chỉ thấy một mảng đen sì.

Sau khi vào trong căn phòng sang trọng, bên trong được trang trí giống như ktv thông thường, Vương Khôn đang ngồi trêи sofa.

Ba người bước vào phòng liền nhìn thấy Vương Khôn, đột nhiên kϊƈɦ động hét lên.

"Khôn Khôn!"

Vương Khôn đứng dậy, cười ha ha nói.

"Chào mọi người, mau lại đây ngồi đi".

Ba người Vương Ngọc vô cùng kϊƈɦ động, đi đến trước mặt Vương Khôn, ngồi xuống sofa, tỏ ra vô cùng lúng túng.

Cầm một chiếc hộp nhỏ được gói vô cùng bắt mắt đưa cho Vương Khôn.

"Khôn Khôn, đây là quà sinh nhật của nhóm hậu viện Hán Đông tặng cho anh đấy!"

Vương Khôn cười ha ha mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc chìa khóa xe BMW.

"Cảm ơn mọi người, tốn kém quá, sao tôi có thể nhận được", Vương Khôn tỏ ra vô cùng tao nhã lịch sự.

Vương Ngọc nói: "Anh khách sáo quá, anh là thần tượng của bọn em, lúc em cảm thấy bất lực, nghe nhạc của anh em liền cảm thấy bản thân phấn chấn hơn, lẽ ra là bọn em nên cảm ơn anh mới phải!"

Hai bên đều khách sáo, cũng được coi là kéo lại được chút khoảng cách.

Trần Khả Nhi hơi chau mày, Vương Khôn này có chút khác với chàng trai đơn thuần trêи ti vi.

Một bàn rượu đầy, hơn nữa còn có các loại thuốc lá nữa.

Trước đây hình tượng của Vương Khôn trêи màn ảnh là một chàng trai ngoan ngoãn không dính vào bia rượu thuốc lá, hôm nay xem ra có chút tương phản.

Nhưng bọn họ vẫn có thể chấp nhận được, dù gì thì trong giới giải trí có rất nhiều ngôi sao có định hướng hình ảnh riêng, hơn nữa hút thuốc và uống rượu cũng là một cách giải tỏa áp lực, áp lực của bọn họ chắc sẽ rất lớn, cho nên cũng chẳng sao cả.

"Nào, chúng ta cùng uống một ly nhé? Cảm ơn mọi người đã tặng quà sinh nhật cho tôi!"

Vương Khôn rót cho mỗi người một cốc rượu, rồi đẩy đến trước mặt bọn họ.

Ba người Vương Ngọc nhìn nhau, do dự một lát, lắc đầu nói.

"Chúng tôi không biết uống rượu, hay là uống hồng trà đá đi?"

Vương Không chau mày: "Cũng đâu có người ngoài đâu, uống một chút rượu sợ cái gì, yên tâm đi, hôm nay không có paparazzi đâu, chúng ta cạn một ly rồi tôi hát tặng mọi người một bài!"

Nghe Vương Khôn nói vậy, Vương Ngọc và Linh Linh đều vô cùng kϊƈɦ động, nghe Khôn Khôn hát trực tiếp, trước đây tới buổi hòa nhạc cũng phải mấy chục nghìn người, mà vé vào cũng phải một hai nghìn tệ.

Hôm nay ở ktv lại được thần tượng hát riêng cho nghe, đãi ngộ thế này không phải ai cũng có đâu.

"Được, vậy chúng ta uống một ly, uống một ly cũng không sao cả".

Vương Khôn đương nhiên không uống mấy loại rượu thấp kém ở quán bar, sau đó mở một chai Remy Martin rót cho bọn họ, anh Mã quản lý cũng uống.

"Nào, mọi người cụng ly!"

Uống xong ly rượu, Vương Khôn cầm mic lên hát một bài của mình.

Thần tượng lưu lượng như anh ta chỉ có thể hát bài của mình, bởi kỹ thuật không được tốt, cho nên những bài anh ta viết đều hợp với năng lực của mình, không có nốt cao cũng không có nốt thấp, cơ bản là nhạc đệm và âm thanh, âm nhạc chỉ cần hay một chút, để cho mọi người có thể hát là được.

Nhưng bọn họ là fan của Vương Khôn nên cảm thấy vô cùng thích thú khi nghe, còn ngân nga theo, không tự chủ được lại uống thêm một ly.

Bài hát kết thúc, anh Mã là người vỗ tay đầu tiên, Vương Ngọc và Linh Linh cũng có chút cảm động, rơm rớm nước mắt.

Anh Mã nhân cơ hội này nâng ly lên.

"Nào, tôi thay mặt cho công ty giải trí Văn Hiên cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ly rượu này tôi xin cạn trước để bày tỏ lòng kính trọng!"

Nói đến đây, lại thêm phần âm nhạc cảm động vừa rồi, mọi người lại cùng cạn một ly nữa

"Nào, chúng ta cùng chúc Khôn Khôn sinh nhật vui vẻ!"

"Nào, chúc cho chuyến lưu diễn toàn quốc của anh, cố lên, cạn một ly!"

"..."

Cạn hết ly này đến ly khác, mặc dù rượu ngon nhưng nồng độ cồn cũng không hề thấp.

Uống vài cốc rượu xong, Vương Ngọc và Linh Linh cũng hơi say rồi, không cần người khác mời nữa mà bọn họ chủ động uống luôn.

Vì Trần Khả Nhi đã uống nước sắn dây trước đó và được Tần Lâm châm cứu cho nên vẫn còn tỉnh táo, không có chuyện gì, nhưng vẫn luôn cảm giác không khí này có chút kỳ lạ.

Hơn nữa giữa Vương Khôn và bọn họ cũng không có kiểu tương giác giống như fan và idol, mà lại giống như đại gia chơi đùa với mấy em gái trong bar vậy.

Cô ấy cảm thấy có chút kỳ lại, nhưng lại ngại đi về.

"Tôi đi vào nhà vệ sinh".

Trần Khả Nhi liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK