Diêu Tinh Huy đâu dám chậm chễ, vội vàng lấy hợp đồng ra, xé ngay trước mặt bọn họ.
"Hai vị đại ca, chỗ chip bạc này, sòng bạc của chúng tôi không có nhiều tiền đến vậy, kho tiền ở bên trong, có bao nhiêu thì hai vị có thể lấy bấy nhiêu!"
Liễu Tiểu Cường cười khẩy: "Ông đây thiếu chút tiền đấy sao? Cho mấy người nợ đấy".
Nói xong, hai người liền rời khỏi sòng bạc.
Liễu Tiểu Cường là thiếu gia nhà giàu, trong nhà có tiền, còn có chị gái là người giàu nhất cả nước, đương nhiên sẽ không thiếu tí tiền kia, cậu ta chỉ muốn chơi cho vui thôi.
Trêи đường đi về, Liễu Tiểu Cường tôn sùng Tần Lâm vô cùng, suýt nữa quỳ xuống trước mặt Tần Lâm dập đầu bái sư.
Hai người gọi điện bảo mình đã an toàn rồi lên máy bay.
Sau khi lên máy bay, Liễu Tiểu Cường như cái loa phường, thao thao bất tuyệt, nói chuyện liên tục với Tần Lâm.
"Anh rể, sao anh quen được chị em vậy?"
"Anh rể giỏi như vậy, anh có phải truyền nhân của vua cờ bạc không?"
"Anh rể, em thấy anh còn biết công phu, anh có thể dạy em mấy chiêu không?"
"..."
Trong giây lát, cậu em vợ lúc trước còn khinh thường Tần Lâm, nay đã trở thành một tên đàn em trung thành, thái độ nói chuyện vô cùng cung kính, suýt nữa còn rót nước bưng trà cho Tần Lâm.
Nói chuyện một hồi, thấy Tần Lâm không quan tâm đến mình, Liễu Tiểu Cường cũng thấy tự mình nói tự mình nghe thì chán quá, đành dừng nói vậy.
Vừa nằm xuống, mắt Liễu Tiểu Cường đột nhiên sáng lên, kéo Tần Lâm rồi nói.
"Anh rể! Anh xem, ở kia có mỹ nữ kìa!"
Tần Lâm nhìn về phía mà Liễu Tiểu Cường đang nhìn, đúng thật là có cô gái với đôi chân dài ngồi ở đó, có điều Tần Lâm không có hứng, liền nói.
"Trêи máy bay đâu thiếu gì mấy cô gái xinh đẹp, tiếp viên hàng không ai ai cũng là mỹ nữ đấy thôi".
Liễu Tiểu Cường lại vô cùng hứng thú, cậu ta nói với Tần Lâm.
"Anh rể, người này không giống vậy, là người mẫu đó!"
Tần Lâm bĩu môi, tên Liễu Tiểu Cường này là phú nhị đại siêu cấp, bên cạnh cậu ta đâu thiếu gì gái xinh, có thể khiến cậu ta hưng phấn như vậy thì có vẻ như cô gái này cũng không tầm thường.
Có điều Tần Lâm cũng không có hứng lắm, anh dựa vào ghế, chuẩn bị chợp mắt một lúc.
Liễu Tiểu Cường bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa, ngắm mỹ nữ vốn là chủ đề để giao lưu giữa mấy thằng đàn ông, có điều Tần Lâm là anh rể mình, nếu như đưa anh đi làm loạn, thì đúng là có lỗi với chị mình!
Liễu Tiểu Cường lấy điện thoại ra, vội vàng tra thông tin, vừa tra vừa nói với Tần Lâm.
"Anh rể, cô gái này là siêu mẫu, hoa hậu thế giới, tên là Thái Thái, cao một mét bảy chín, nặng năm bảy cân rưỡi, số đo ba vòng là chín mươi, sáu mươi, chín mươi, ui chuẩn quá".
"Còn xinh hơn chị em ấy chứ!"
Nghe đến đây, Tần Lâm suýt nữa bật cười.
"Đâu ra cậu em trai như cậu!"
Liễu Tiểu Cường nói: "Lời em nói là thật mà, anh xem, chị em mặc dù từng lên tạp chí Thế giới, tất cả mọi người đều bảo chị em xinh đẹp, nhưng đó là vì chị em là người giàu nhất cả nước, hơn nữa cũng xinh đẹp nên mới trở thành người nổi tiếng thế giới".
"Nhưng Thái Thái này là dựa vào nhan sắc mới trở thành hoa hậu thế giới, hơn nữa còn được lên tạp chí Vogue, anh có hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
Tần Lâm lắc đầu: "Không hiểu".
Liễu Tiểu Cường cạn lời, liếc mắt, thở dài ngao ngán: "Anh rể đúng là không hiểu phong tình, không được, em phải đi làm quen".
Máy bay đã bay lên trời, sau khi ổn định, Liễu Tiểu Cường cởi đai an toàn ra, đi đến trước mặt bắt chuyện.
Tần Lâm ở sau cũng không ngủ, mà muốn hít drama.
Liễu Tiểu Cường đi lên phía trước, cúi người xuống, tỏ vẻ lịch sự.
"Xin chào, cô là Thái Thái phải không?"
Thái Thái cởi kính râm xuống, lộ ra dung nhan xinh đẹp, mỉm cười ngọt ngào.
"Đúng vậy, anh là?"
Liễu Tiểu Cường vội vàng lấy danh thϊế͙p͙ của mình ra đưa cho Thái Thái: "Xin chào, tôi là phó tổng giám đốc hành chính nhân sự của mỹ phẩm Tầng Vân, tôi tên là Liễu Tiểu Cường, là fan của cô, mấy cuộc thi sắc đẹp của cô tôi đều xem qua rồi!"
Thái Thái cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ cậu thanh niên trẻ tuổi như vậy mà là phó tổng giám đốc hành chính nhân sự của mỹ phẩm Tầng Vân, hơn nữa cũng họ Liễu, có vẻ như là em trai hoặc là họ hàng của Liễu Thanh Thanh!
Liễu Tiểu Cường ngày thường đi tán gái nên chuẩn bị biển hiệu như vậy, thường thì sau khi lộ ra thân phận, nhiều em gái sẽ chủ động nhào vào lòng cậu ta hơn.
Nhưng Thái Thái không như vậy, Thái Thái vốn là người mẫu nổi tiếng, làm trong ngành này nên thường xuyên gặp mấy anh công tử nhà giàu.
Thậm chí lúc trước cũng từng gặp Tiết Đại Lâm, Tiết Đại Lâm cũng khá thích cô ấy.
Nhưng cô ấy hiểu, mấy anh công tử này chỉ thích chơi đùa mà thôi, chẳng có ai thật lòng, theo đuổi con gái mà không có thành ý gì cả, chỉ dựa vào tiền mà thôi.
Vậy nên Thái Thái khá phản cảm với mấy tên thiếu gia nhà giàu, cho dù có là mỹ phẩm Tầng Vân, cô ấy cũng chẳng thích.
Sau khi cầm danh thϊế͙p͙ của Liễu Tiểu Cường, Thái Thái đeo kính râm lên, tỏ vẻ muốn tiễn khách.
Liễu Tiểu Cường có hơi ngại ngùng, đột nhiên cậu ta nói.
"Thái Thái, sao mặt bên này của cô hơi sưng vậy?"
Thái Thái sững sờ: "Á? Lại sưng rồi?"
Thái Thái sờ quai hàm phải của mình, sắc mặt chợt thay đổi.
Thái Thái là người mẫu nổi tiếng, nên rất cẩn thận với mặt mình, hơi sưng một chút đã để ý lắm rồi.
Thái Thái nói với trợ lý ở bên cạnh nói: "Lấy thuốc cho tôi đi, nhanh lên!"
Cô trợ lý bên cạnh của Thái Thái thường hay chăm sóc cuộc sống thường ngày của Thái Thái nên đương nhiên sẽ biết Thái Thái bị bệnh gì.
Lục túi một lúc, sắc mặt cô ấy xám xịt lại.
"Chết rồi, tôi để thuốc trong vali rồi! Mà vali da đang được vận chuyển!"
Bay tổng cộng hai tiếng, trợ lý không ngờ Thái Thái sẽ phát bệnh, vậy nên để thuốc ở trong ấy.
Sắc mặt Thái Thái lập tức tái mét, hô hấp khó khăn, môi tím tái lại.
Liễu Tiểu Cường sợ giật mình: "Tiếp viên hàng không! Tiếp viên hàng không mau lại đây!"
Mấy tiếp viên hàng không nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy đến, xong kiểm tra kỹ một hồi nhưng bọn họ cũng không biết xử lý thế nào.
"Bác sĩ, có bác sĩ ở đây không, xin giúp với!"
Liễu Tiểu Cường vội vàng hét lớn: "Anh rể! Anh rể tôi là bác sĩ! Để anh rể tôi khám!"
Tần Lâm đứng dậy, cho dù Liễu Tiểu Cường không gọi anh, anh cũng chuẩn bị đi giúp, dù sao ở nơi như máy bay này mà xảy ra bệnh bộc phát nặng thì phiền lắm.
Tuy nhiên Tần Lâm vừa đứng dậy thì một người đàn ông trung niên đeo kính cũng đứng dậy.
"Tôi là chuyên gia khoa hô hấp, để tôi khám".
Tần Lâm cũng không nói gì, bèn đi sau ông ta qua đó.
Người đàn ông trung niên tiến lên hỏi.
"Cô ấy gặp vấn đề gì?"
Trợ lý hơi cảnh giác: "Ông có giấy chứng nhận không?"
Người đàn ông lấy điện thoại ra, lướt album ảnh trong máy tìm được một bức ảnh chứng nhận là bác sĩ chủ nhiệm.
“Đây là giấy chức nhận bác sĩ chủ nhiệm của tôi, tôi tên là Lưu Đại Lộ, là bác sĩ bệnh viện Nhân Dân thành phố Magau".
Trợ lý gật đầu, xong mới nói với ông ta.
"Thái Thái của chúng tôi mắc một chứng bệnh tên là u nang tuyến mang tai ngắt quãng, một khi phát tác, hô hấp của cô ấy cũng gặp khó khăn".
Lưu Đại Lộ nhíu mày: "Tại sao không làm phẫu thuật?"