"Anh Đồng! Anh Đồng em sai rồi! Anh Đồng, em theo anh lâu như vậy, anh bỏ qua cho em đi!"
Đồng Phương Châu cười khẩy: "Bỏ qua cho mày? Mày nghĩ hôm nay mày còn sống mà đi ra chắc?"
Nhìn thấy đống máy quay, còn có chỗ công cụ kia và ánh mắt tuyệt tình của Đồng Phương Châu.
Mặt Hà Tịnh Tịnh xám như tro.
...
Ra khỏi cửa, Tần Lâm đưa Vương Đông Tuyết về nhà, may mà cơ thể cô ấy chỉ hơi yếu thôi chứ không có tổn thương gì lớn.
"Anh Tần, đều tại em, em không nên ra ngoài muộn vậy".
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Vương Đông Tuyết, Tần Lâm chỉ có thể an ủi.
"Em đã làm rất tốt rồi, có thể cảm nhận được nguy hiểm, sau này có chuyện gì thì nói trước với anh một tiếng".
Vương Đông Tuyết đột nhiên đỏ mặt, nói: "Vậy về sau em đi đâu đều báo với anh một tiếng được không?"
Vương Đông Tuyết nói xong liền cảm thấy xấu hổ.
Cái cách đối xử với nhau như này rõ ràng là cách đối xử của bạn trai bạn gái, bây giờ giữa cô ấy và Tần Lâm chỉ còn một tấm giấy chưa chọc thủng, nói như này vẫn thấy có hơi mập mờ.
Tần Lâm cười, xoa đầu Vương Đông Tuyết.
"Được, như vậy anh cũng yên tâm hơn".
Vương Đông Tuyết thè lưỡi, đắp chăn đi ngủ.
Tần Lâm vừa định ra ngoài chuẩn bị về nhà, đột nhiên có người gửi tin nhắn Zalo.
"Ê ê ê, ngủ chưa, ngủ chưa, chưa ngủ thì ra ngoài uống rượu đê!"
Nhìn thấy tin nhắn này, Tần Lâm có hơi cạn lời, là Hồ Gia Hân gửi.
Hồ Gia Hân là bạn thân của Liễu Thanh Thanh, lúc trước có vấn đề về phong thủy, anh đã giúp cô ấy xử lý xong, về sau Tần Lâm cũng liên lạc với cô ấy hai lần, cô ấy cũng tặng Tần Lâm một ít trang sức.
Cô gái này có hơi nhiệt tình quá mức khiến Tần Lâm hơi không chịu nổi, hơn nữa còn là bạn thân của Liễu Thanh Thanh, mặc dù cảm giác này khá kϊƈɦ thích, nhưng loại kϊƈɦ thích này ít hơn chút thì vẫn hơn.
"Làm gì?", Tần Lâm trả lời lại.
Mấy phút sau, Hồ Gia Hân liền gọi điện qua.
"Hi, chưa ngủ à? Hơn ba giờ đêm rồi đấy".
Tần Lâm cạn lời: "Tôi chẳng phải vừa định ngủ sao, được rồi, bây giờ tôi về nhà ngủ đây".
"Ê đừng!", Hồ Gia Hân gọi Tần Lâm lại.
"Nếu đã chưa ngủ thì đừng ngủ, qua đây uống rượu với tôi, tôi không gánh nổi rồi!"
Tần Lâm cạn lời: "Không gánh nổi thì đừng uống nữa".
"Thế không được, không uống nữa thì mất mặt lắm? Anh mau qua đây chắn rượu giúp tôi, tôi là bạn thân của bạn gái anh, anh không thể thấy tôi say mèm mà làm ngơ được! Thế thì không ổn đâu!"
Tần Lâm cạn lời liếc mắt, cái loại tiêu chuẩn đạo đức gì thế này?
Cô uống rượu chứ có phải tôi bắt cô uống đâu.
Cũng hết cách, Tần Lâm do dự một chút mà qua đấy, nếu như hôm nay không nể mặt cô ấy thì không biết lần sau Hồ Gia Hân nói gì lung tung, Tần Lâm cũng hơi sợ cô ấy.
Tần Lâm đến một nhà hàng khá nhỏ theo như định vị mà Hồ Gia Hân gửi.
Nhà hàng này vốn không mở cửa vào ban đêm, đây là mở riêng cho đám bạn Hồ Gia Hân, chỉ phục vụ riêng cho mấy ông chủ bà chủ này thôi.
Tần Lâm đi vào phòng, Hồ Gia Hân lập tức đứng dậy.
"Đến nào, đến nào, bạn trai tôi đến rồi, mấy người chờ đấy!"
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Hồ Gia Hân, Tần Lâm hối hận vô cùng, cô gái này kỳ dị quá, có nhiều trò, cũng không biết vài giây sau cô ấy lại muốn làm gì nữa đây.
"Bạn trai? Hồ Gia Hân, cô đừng vớ vẩn", Tần Lâm nói nhỏ.
Hồ Gia Hân trừng mắt nhìn: "Hi, hi, anh yên tâm đi, bọn họ không quen Thanh Thanh".
Nói xong, hai người ngồi xuống, Hồ Gia Hân tự nhiên mà khoác tay Tần Lâm, giới thiệu với mọi người.
"Đây là bạn trai tôi, Tần Lâm".
"Mấy vị đây đều là đối tác, bạn người nước ngoài của em, vị này là Lý Lôi, còn đây là bạn gái anh ấy Hàn Mai Mai".
Tần Lâm sửng sốt, Lý Lôi? Hàn Mai Mai? Tên hay vậy.
Có điều nghĩ lại cũng đúng, người nước ngoài lấy tên Hoa Hạ đều toàn lấy bừa, mấy tên tiếng Anh ở trong sách cũng rất bình thường.
Sau khi ngồi xuống, Lý Lôi nhíu mày.
"Hồ Gia Hân? Đây là bạn trai của cô à? Đây chính là anh bạn trai nghìn chén không say trong truyền thuyết à?"
Tần Lâm nhướn mày, nhìn Hồ Gia Hân, biết ngay là cô gái này không có ý tốt à.
Nghìn chén không say? Định biến anh thành tên ngốc rồi rót rượu à?
Hồ Gia Hân chẳng quan tâm, Tần Lâm đến rồi, cũng chẳng chạy được nữa.
"Không sai, bạn trai tôi là tửu vương Hoa Hạ, uống với mấy người mấy ly không thành vấn đề".
Lý Lôi nghe thấy vậy, liền cười khẩy.
"Đùa gì vậy, tôi là người nước E uống rượu từ nhỏ đến lớn, số rượu tôi từng uống còn nhiều hơn số rượu cô từng thấy đấy! Thể chất của người châu Á đâu uống được nhiều".
Hồ Gia Hân nhíu mày: "Lý Lôi, anh kiêu ngạo thế, bạn trai tôi sẽ uống với anh một vòng!"
Nói xong, Hồ Gia Hân nhướn mày với Tần Lâm, đánh mắt ra hiệu.
Tần Lâm cạn lời, Hồ Gia Hân này coi này thành công cụ thật rồi.
Hết cách rồi, cũng chẳng làm được gì khác, Tần Lâm bưng cốc bia lên, nói với Lý Lôi.
"Tôi kính anh một cốc".
Đây cũng là khách khí, dù sao cũng là bạn bè, lần đầu gặp mặt, kính người khác một ly là bình thường.
Lý Lôi nhìn Tần Lâm, mặt lộ vẻ khinh bỉ, lạnh lùng hừ một tiếng nói.
"Thế này thì không hay lắm, chúng tôi đã uống một chai Whisky rồi, bây giờ anh uống với tôi, đây chẳng phải là cậy đông hϊế͙p͙ yếu sao?"
Tần Lâm nghe thấy vậy liền sững sờ, cũng có đạo lý.
Cầm một chai Whisky lên, mở nắp, bắt đầu tu ừng ực.
Lý Lôi và Hàn Mai Mai có hơi kinh ngạc, không ngờ Tần Lâm cứ vậy mà uống.
Whisky và rượu trắng có nồng độ rượu tương đương nhau, hơn nữa Whisky là rượu ngoại, nhiều người Hoa Hạ không uống được, uống vào thì càng dễ say.
Tần Lâm mất mấy giây đã uống hết nửa cân Whisky, đúng là lợi hại.
Lý Lôi và Hàn Mai Mai đánh mắt nhìn nhau, lập tức gọi tất cả mọi người xung quanh lại, bọn họ đều cùng một bọn, đều là bạn bè nước ngoài, lần đầu gặp được người Hoa Hạ uống được nhiều rượu vậy.
Hồ Gia Hân cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Tần Lâm này lại có tửu lượng cao vậy!
"Lão Tần, anh giỏi ghê, đè bẹp bọn họ cho em!"
Lý Lôi cười khẩy: "Đừng huênh hoang, người Hoa hạ rất thích huênh hoang!"
Tần Lâm cười nhạt, nhẹ nhàng nói.
"Uống rượu là để vui, thi uống không cần thiết đâu, chúng ta cứ uống như bình thường là được".
Tần Lâm thực sự nghĩ như vậy, uống rượu mục đích là để vui, chứ không phải để thi đấu, mọi người cùng nói chuyện cùng uống chẳng phải tốt hơn sao.
Không cần thiết phải so cao thấp xem tửu lượng ai cao hơn.
Lý Lôi lạnh lùng hừ một tiếng: "Á à, người Hoa Hạ không có tinh thần cạnh tranh chứ gì, chúng ta không giống nhau rồi, từ nhỏ tôi đã được dạy phải có tinh thần cạnh tranh, nếu không sao có thể nói chúng tôi là dân tộc chiến đấu chứ?"
Tần Lâm nhíu mày, nghe mấy câu này thì không vui, không thi uống rượu là không có tinh thần cạnh tranh à? Sao tự nhiên gắn mác cho người khác vậy?
"Ha ha, người Hoa Hạ chúng tôi khiêm tốn, văn hóa uống rượu của chúng tôi cũng bác đại tinh thâm".
Lý Lôi nghe vậy lại cười lớn.
"Tôi quá hiểu Hoa Hạ mấy người, căn bản không phải khiêm tốn, mà là mấy người quen bị bắt nạt thôi, thể chất không tốt, không có bản lĩnh, thôi vậy, không ép mấy người".
"Dùng chính lời của Hoa Hạ mấy người nói, nếu như mấy người không uống rượu thì ra bàn trẻ con ngồi đi".
Lời Lý Lôi khiến Tần Lâm nhíu mày.
Bị người khác bắt nạt quen rồi?
Thể chất không ổn, không có bản lĩnh?
Nếu như nói như vậy, Tần Lâm thực sự có hơi bực mình.