Khổng Phàm Lâm ngồi ở y quán Hiên Viên tiếp khách, mỗi ngày đều có rất nhiều những đồng nghiệp, nhà báo, bệnh nhân đến, đông như trẩy hội.
Nhưng hôm nay mới bảy giờ Tần Lâm đến thì đã đóng cửa rồi.
"Lão Trịnh, sao lại đóng cửa sớm thế?"
Trịnh Bình Long thấy Tần Lâm đến liền vội vàng chào hỏi.
"Cậu Tần, ngày mai cô Diệp có việc nên hôm nay đóng cửa trước".
"Ồ".
Tần Lâm thuận miệng hỏi một câu, sau đó liền bước vào.
"Anh Tiểu Lâm đến rồi!" Diệp Vãn Nhi đang thu dọn đồ đạc, hơn nữa còn cầm cả một vali lớn.
"Em muốn đi ra ngoài sao?"
Diệp Vãn Nhi nói: "Anh Tiểu Lâm đến đúng lúc lắm, ngày mai ở tỉnh lỵ có cuộc thi so tài thần y, anh đi cùng em không?"
"Ờm..."
Tần Lâm có chút không nói lên lời, vừa mới từ chối lời mời của Triệu Lệ Khôn xong, không ngờ Diệp Vãn Nhi lại muốn tham gia.
"Anh Tiểu Lâm, em đi một mình hơi sợ, anh đi cùng em đi, để cổ động em có được không?"
"Được thôi". Em Vãn Nhi đã nói như vậy rồi, Tần Lâm cũng khó từ chối, coi như là đi chơi một chút, dù gì cũng không cần phải thi thố gì cả.
"Vậy tốt quá, để em giúp anh đăng ký".
Nói xong, Diệp Vãn Nhi cầm điện thoại lên, đánh tên và số điện thoại của Tần Lâm trêи một trang web, sau đó nhận được một lá thư mời điện tử.
Vì vị trí của cuộc thi lần này ở phía giáp bắc của tỉnh lỵ nên khoảng cách khá xa, bọn họ không lái xe mà phải đi bằng xe lửa.
Sau khi Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm cùng lên xe lửa, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đối diện là một cô gái đeo khẩu trang đang ngủ, cô ấy đội mũ, đeo kính râm, bịt kín mít, nhìn giống như ngồi xe đường dài trở về vậy.
Tần Lâm ngồi bên cạnh cô ấy, cũng không nói gì để tránh làm phiền đến giấc ngủ của người ta.
Khuôn mặt cô gái được bưng bít kín mít, cơ thể rất đẹp, điện nước đầy đủ, eo ʍôиɠ rất hoàn mỹ.
Muốn ʍôиɠ có ʍôиɠ, hơn nữa bên trêи cũng căng tròn, Tần Lâm liếc qua một cái cũng không dám nhìn nhiều, tránh việc người ta nghĩ mình là háo sắc.
Lúc cô gái đó ngủ, trong tay còn cầm chiếc túi, trêи chiếc túi có ghi tên và chức vụ của cô, Tần Lâm nghiêng đầu nhìn.
"Trần Diên, phó viện trưởng bệnh viện Trung Ương tỉnh Hán Đông".
Tần Lâm nhíu mày, không ngờ lại gặp phải nhân vật tầm cỡ ở đây, phó viện trưởng bệnh viện tỉnh lại trẻ như vậy?
Nhìn cô ấy chắc lớn hơn Lâm Nguyệt Dao hai ba tuổi, tầm hai mươi bảy hai mươi tám, không ngờ đã làm phó viện trưởng rồi, đúng là có bản lĩnh.
Tần Lâm dựa vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đột nhiên bả vai trùng xuống, Tần Lâm quay đầu nhìn lại, cô gái kia không biết đã nghiêng đầu dựa vào vai Tần Lâm từ lúc nào.
Mái tóc dài rũ xuống trước mặt Tần Lâm, hương thơm phả vào mặt, Tần Lâm nhìn trái nhìn phải, có chút bất đắc dĩ, cô gái này đúng là lớn gan thật đấy?
Tần Lâm hơi đẩy nhẹ một chút, muốn đẩy cô ấy ra nhưng không đẩy được, Trần Diên lập tức vươn tay ra ôm lấy cánh tay của Tần Lâm.
Rất nhiều người có thói quen ôm đồ gì đó lúc ngủ, nhưng cơ thể Trần Diên quyến rũ như thế này, lúc ôm Tần Lâm hình như có nơi nào đó mềm ra thì phải.
Tần Lâm không còn gì để nói, hành động này đúng là quá thân mật, như thế này với người lạ đúng là không được hay cho lắm.
Tần Lâm nghiêng người, đưa tay ra chuẩn bị đỡ Trần Diên dậy.
Đúng lúc này, Trần Diên đột nhiên động đậy, tháo khẩu trang xuống, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tần Lâm với vẻ mặt lạnh lùng.
"Cậu làm gì thế! Lưu manh khốn nạn!"
Tần Lâm bất đắc dĩ: "Cô gái, cô nhìn cho kỹ đi, ai là lưu manh?"
Trần Diên cúi đầu, phát hiện ra mình đang ôm lấy cánh tay của Tần Lâm, khuôn mặt chợt ửng đỏ, vội vàng buông tay.
Tần Lâm lắc đầu, tính tình cô gái này đúng là tùy tiện.
Trần Diên bỏ kính xuống, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Mắt to, sống mũi cao, lông mi dài, giống như con gái Tân Cương vậy, vô cùng xinh đẹp.
Trần Diên trừng mắt nhìn Tần Lâm: "Rõ ràng biết tôi ngủ còn không đẩy tôi ra? Lưu manh khốn kiếp!"
"..."
Tần Lâm cũng cạn lời, suýt nữa thì thổ huyết, chưa gặp trường hợp nói lý như thế này bao giờ cả, rõ ràng là cô ấy ôm Tần Lâm, lúc Tần Lâm đẩy ra thì tỉnh dậy mà vẫn nói anh là lưu manh...
Tần Lâm chẳng thèm vặn lại, nhắm mắt vào giả vờ ngủ.
Trần Diên vẫn muốn nói mấy câu nữa, nhưng Tần Lâm không để ý nên cô đành thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên một người phụ nữ và một đứa bé ở bên cạnh hét ầm lên.
"Con ơi, con của tôi, con làm sao thế, có người không, ai cứu giúp con tôi với!"
Nghe vậy Tần Lâm, Diệp Vãn Nhi, Trần Diên cùng mở mắt ra.
Là một bác sĩ, mặc dù làm công việc này là vì kiếm tiền nhưng nội tâm vẫn luôn có tinh thần cứu người, ở bên ngoài nến như gặp nơi nào cần cứu giúp thì bọn họ chắc chắn sẽ ra tay.
Trần Diên lập tức đứng dậy, vội nói.
"Tôi đây, tôi là bác sĩ!"
Trần Diên vừa đi tới, Tần Lâm đột nhiên kéo cô ấy lại.
"Đừng đi".
Trần Diên quay đầu lại chau mày, vẻ mặt tức giận, mạnh mẽ vung tay Tần Lâm ra, lườm anh một cái, vẻ mặt khinh bỉ nói.
"Cậu làm cái gì đấy, tôi là bác sĩ! Tôi muốn đi cứu người!"
Tần Lâm nhìn đứa bé một cái, điềm nhiên nói.
"Tôi khuyên cô đừng có lo chuyện bao đồng".
Trần Diên chau mày: "Cái gì là chuyện bao đồng, tôi là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của tôi, cậu làm sao vậy!"
Nói xong, Trần Diên xoay người đi, Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói gì.
Diệp Vãn Nhi cũng có chút bực, anh Tiểu Lâm làm sao vậy?
Nhưng Tần Lâm không qua đó chắc chắn là có lý do của anh, Diệp Vãn Nhi đứng ngây người ở đó hồi lâu cũng không nhúc nhích, chỉ quan sát tình hình.
Trần Diên bước tới, nhìn thấy một đứa bé đang nằm trong lòng một người phụ nữa trung niên, khuôn mặt lúc này hơi tím tái.
Trần Diên hơi biến sắc: "Đứa bé ngạt thở, đưa cho tôi!"
Đứa bé khoảng ba tuổi, đã có thể chạy nhảy, theo lý mà nói thì không thể tự nhiên ngạt thở.
Mọi người vội vàng nhường một vị trí, Trần Diên đặt đứa bé lên chiếc ghế, tách miệng đứa bé ra, lấy điện thoại bật đèn lên, phát hiện trong họng đứa bé không có dị vật, không bị nghẹn đường thở.
Trần Diên vội vàng hỏi: "Sao đứa bé lại như thế này?"
Mẹ đứa bé lắc đầu: "Tôi cũng không biết, đột nhiên bị như vậy".
Trần Diên chau mày, không có lý do, bên cạnh lại không có các dụng cụ y học thì không thể chẩn đoán được.
Nhưng không có cách cũng phải cứu, bây giờ không có những điều kiện đó, chỉ có thể cố gắng thử.
Để đứa bé thả lỏng, Trần Diên bắt đầu hô hấp nhân tạo, dù gì cũng là ngạt thở, phải khôi phục lại hô hấp đã.
Sau khi làm mấy cái, đứa bé vẫn không có phản ứng gì.
Mẹ của đứa bé đột nhiên khóc nức nở.
"Con ơi, con của tôi!"