Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông chủ Bùi đã nói trước đó rồi, bàn của Tần đại sư dduojc miễn phí, đồ ăn đồ uống gọi không giới hạn.

Tại sao bọn họ lại thành ra chia đều rồi? Lại còn để Tần đại sư tính riêng? Đây chẳng phải là muốn trả tiền hay sao?

Từ Bằng hừ một tiếng: “Tôi chắc chắn, đây đều là bạn học của tôi, giảm giá một chút được chứ? Còn hai vị này không cần phải giảm”.

Mặc dù nhân viên phục vụ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể nhìn ra được dường như Từ Bằng đang có mâu thuẫn với Tần đại sư?

Thật muốn tìm đến cái chết mà, được dùng bữa với Tần đại sư vinh quang như vậy, ngay cả ông chủ Bùi cũng phải xếp hàng chờ, một cậu ấm của giám đốc một xí nghiệp nhỏ lại dám ra vẻ như thế? Thật là tỏ vẻ.

“Dù sao thì Từ thiếu gia cũng muốn tính tiền, vậy nên mọi người sẽ được giảm 5%”.

5% tuy không cao nhưng cũng giảm được kha khá tiền.

Tận hai trăm nghìn!

Chai rượu này gần như ngốn hết tiền tích lũy của đa số mọi người.

Tần Lâm ngẩng đầu lên, nhìn đám bạn học của Diệp Vãn Nhi.

“Các người cũng muốn chia đều sao?”

Nghe Tần Lâm nói xong, bọn họ đột nhiên tức giận.

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh còn muốn bọn tôi trả luôn phần anh sao? Mơ đi!”

“Hừm, đều tại anh cả! Mọi thứ đang yên đang lành lại bị anh làm rối tung hết lên, thật đáng ghét!”

“Diệp Vãn Nhi, tại sao cậu lại thích loại người này được chứ, so với Từ thiếu gia thì anh ta hoàn toàn chẳng có ưu điểm nào, tớ thật phục cậu đấy”.

Mọi người mỗi người nói một câu, không hề nể chút mặt mũi nào, vô cùng khó nghe.

Tần Lâm cười khẩy: “Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi”.

Mọi người xuống lầu, ai nấy đều mặt chau mày ủ thanh toán hóa đơn, có người dùng thẻ ngân hàng, một số dùng thẻ tín dụng, quẹt tận mấy tấm thẻ mới đủ tiền trả tiền rượu.

Ngay cả Từ Bằng cũng xót khi trả hai trăm hai mươi nghìn tiền rượu chứ đừng nói đến người khác.

Khi đến quầy thanh toán, Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi đã trực tiếp đi luôn ra ngoài, Trần Thục có hơi bối rối.

“Chúng ta... không trả tiền sao?”

Tần Lâm nói: “Không cần”.

Nhìn thấy ba người định rời đi, Từ Bằng bỗng trừng mắt hét to.

“Này, phục vụ! Bọn họ tính đi mà không thanh toán kìa!”

Tiếng hét của Từ Bằng đột nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

Các vị khách khác cũng đến xem, khách sạn Kim Long này là khách sạn rất cao cấp, đến đây ăn đều là những nhân vật có tiếng trong xã hội, ở đây mà quỵt tiền là vô cùng hiếm có.

Mọi người đều kéo đến xem, vừa hay lại đúng ý của Từ Bằng.

Quỵt tiền thì cũng phải xem xem đây là địa bàn của ai, nếu dám quỵt thì sẽ bị đánh chết đó!

Giám đốc Vương nghe thấy liền đi tới, hỏi.

“Từ thiếu gia, có chuyện gì vậy?”

Từ Bằng chỉ vào Tần Lâm, nói: “Bữa ăn hôm nay chúng tôi chia đều, bọn họ muốn quỵt tiền”.

Giám đốc Vương sửng sốt, có chút bốt rối nhìn sang Tần Lâm.

“Từ thiếu gia, cậu nhầm lẫn rồi, bữa ăn hôm nay là do ông chủ chúng tôi miễn phí cho Tần tiên sinh ạ”.

Từ Bằng sững sờ, miễn phí?

“Giám đốc Vương, ông có nhầm không, anh ta gọi chai rượu trị giá hai trăm hai mươi nghìn tệ đó, ba bọn họ mỗi người uống một chai, vị chi là sáu trăm sáu mươi nghìn, ông có chắc là được miễn phí chứ?”

Giám đốc Vương cười nói: “Đừng nói là sáu trăm sáu mươi nghìn, dù có là sáu triệu sáu trăm nghìn thì cũng sẽ được miễn phí. Mọi người không phải là bạn của Tần tiên sinh sao, tại sao lại muốn chia đều?”

Tất cả bạn học đều ngơ ra.

Miễn phí?

Theo Tần Lâm thì có thể miễn phí sao?

Cả đám đều ngây ra, Tần Lâm này lại có máu mặt thế sao?

Anh ta có quen biết với ông chủ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK