Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đến phòng giám sát nhìn thấy Bạch Nhã đang ở bên trong.

Chủ quản Tôn thấy vậy liền vội vàng bước tới.

"Ai cho các người vào đây! Lão Trương, có chuyện gì đấy, sao lại cho hai người này vào đây?"

Chuyện Tần Lâm tát cho bà ta một cái vẫn chưa tính sổ xong, không ngờ lại gặp nhau ở đây!

Chủ quản Tôn tức giận, bây giờ có nhiều người ở đây rồi, xem hai con chó này có dám giở thói ngang ngược với bà ta ở đây không?

Liễu Thanh Thanh quay lại, lạnh lùng nhìn chủ quản Tôn, nói.

"Là tôi cho phép bọn họ vào".

Chủ quản Tôn đang hung hăng lập tức im lặng, cố làm vẻ mặt cười thân thiện: "Hi hi, tổng giám đốc Liễu cho phép bọn họ vào sao, tổng giám đốc Liễu không biết rồi, cô Bạch Nhã này trộm đồ bị tôi phát hiện ra nên tôi mới đuổi việc, nhưng mà cô ta không phục quay lại làm loạn, cho nên tôi mới không cho cô ta vào".

Liễu Thanh Thanh nghe vậy, trêи mặt lộ tia cười lạnh, đúng là ăn cắp còn la làng, xấu xa thì chớ còn hất nước bẩn vào người khác.

"Vậy sao? Cô ấy trộm cái gì?"

Chủ quản Tôn hùng hồn nói: "Trộm sản phẩm của công ty, sản phẩm trong phòng kho, ít nhất cũng phải có giá trị năm đến sáu mươi nghìn đấy".

Liễu Thanh Thanh nói: "Có chứng cứ không, camera có quay lại được không?"

Chủ quản Tôn đã sớm lường được chuyện này.

"Không quay lại được, nhưng cô ta là quản lý kho nên nắm được rất rõ góc chết của camera, muốn lấy trộm đồ thì cũng chẳng phải chuyện khó".

Những đồng nghiệp khác cũng trợn trừng mắt, không ngờ quản lý kho lại ăn trộm, dám lấy của công làm của mình.

"Cô gái còn trẻ như vậy mà lại dám làm ra những việc thế này?"

"Đúng đấy, có công việc đàng hoàng không muốn làm lại cứ muốn đi ăn trộm, chẳng lẽ tổng giám đốc Liễu lại đối xử tệ với cô ta sao?"

"Ra ngoài mà xem, lương của mỹ phẩm Tầng Vân cao như thế nào, đúng là người không biết điều, lương cao như vậy mà còn trộm cắp, cô không thấy có lỗi với tổng giám đốc Liễu sao?"

"..."

Bạch Nhã vốn không có quyền cũng chẳng có thế, gặp chuyện như thế này đương nhiên bị tập thể công kϊƈɦ.

Bạch Nhã rơi nước mắt lã chã: "Không phải tôi, không phải tôi".

Bạch Nhã vừa nhỏ tuổi lại thật thà, đây là lần đầu tiên gặp tình huống như thế này.

Đa số nhân viên công ty đều là nữ, bọn họ cùng xúm lại mắng thì sức sát thương đúng là không thể lường trước được.

"Được rồi!"

Liễu Thanh Thanh hét lên, tất cả mọi người đều dừng lại.

Chủ quản Tôn vẫn tỏ vẻ hung hăng giống như muốn hỏi tội.

Liễu Thanh Thanh hỏi: "Chủ quản Tôn, nếu bà biết cô ấy trộm đò, vậy tại sao không báo cảnh sát?"

Trộm mấy chục nghìn tệ là đã có thể cấu thành tội phạm hình sự, theo lý mà nói thì nên báo cảnh sát bắt cô ấy lại.

Vẻ mặt chủ quản Tôn tái đi, cố gắng giải thích.

"Ha ha, đều là người trong công ty, hơn nữa trước đây còn là đồng nghiệp, tôi cũng thấy đồng cảm với cô ta nên mới cho cô ta một cơ hội".

Đương nhiên chủ quản Tôn không dám báo cảnh sát rồi, một khi cảnh sát vào cuộc thì sẽ nhanh chóng điều tra ra chân tướng, đến lúc đó người bị mất việc chẳng phải là bà ta sao?

Loại chuyện nhỏ nhặt như thế này chẳng qua chỉ là tổn thất ba đến năm mươi nghìn vạn thôi, đối với doanh nghiệp số một cả nước thì chẳng là gì cả, chỉ cần giám đốc điều hành không biết thì chẳng có chuyện gì to tát cả.

Liễu Thanh Thanh cười lạnh, nói.

"Chủ quản Tôn, vừa rồi tôi bảo lão Trương sửa camera rồi, chúng ta cùng nhau xem đi".

Chủ quản Tôn biến sắc, sửa xong rồi?

Chẳng phải bà ta đã hối lộ đội trưởng Trương rồi sao, thỉnh thoảng còn cho chút tiền nữa, hai người đã cấu kết với nhau để mỗi lần tu sửa camera bà ta sẽ đi trộm đồ.

Kết quả là camera đã được sửa rồi?

Ánh mắt Lão Trương tránh né, không dám nhìn thẳng chủ quản Tôn, muốn giữ bát cơm của mình đành phải bán đứng người khác.

Trước mặt bao con người, màn hình hiện lên cảnh chủ quản Tôn lén lút lấy trộm sản phẩm để vào xe của mình, sau đó rời đi.

Hành động vô cùng nhuần nhuyễn lưu loát, nhìn là biết đã người đã từng làm nhiều lần.

Vẻ mặt chủ quản Tôn tái nhợt, không ngờ rằng chuyện này lại bị bại lộ.

"Tổng giám đốc Liễu tôi sai rồi! Đây là lần đầu tiên tôi làm vậy, là lần đầu tiên, xin tổng giám đốc Liễu tha cho tôi!"

Liễu Thanh Thanh cười lạnh: "Lần đầu? Bà nghĩ tôi sẽ tin? Bà cũng không cần nói với tôi làm gì, nói với cảnh sát đấy".

Dứt lời, Lão Trương gọi mấy người bảo vệ vào bắt chủ quản Tôn đi.

Chủ quản Tôn liều mạng giãy dụa: "Lão Trương! Ông cũng nhận không ít lợi lộc đâu, ông bán đứng tôi như vậy sao?!"

Lão Trương làm ngơ như không có chuyện gì, vội vàng gọi người vào lôi bà ta ra ngoài.

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh vô cùng u ám, liếc mắt qua tất cả các chủ quản ở đây, lạnh lùng nói.

"Mặc dù bây giờ mỹ phẩm Tầng Vân của chúng ta đã là doanh nghiệp lớn rồi, nhưng con sâu làm rầu nồi canh, bất cứ con sâu nào cũng không được đục khoét công ty của chúng ta, một khi để tôi phát hiện ra chuyện này một lần nữa tôi sẽ nghiêm khắc xử lý, mong mọi người chú ý".

Mấy người phụ nữ đều cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng nữa.

Công ty lớn như thế này, mấy người làm chủ quản đương nhiên cũng chẳng trong sạch gì, chắc chắn cũng có người trộm đồ, có người hối lộ cửa sau, mặc dù Liễu Thanh Thanh không có thời gian quản lý nhưng một khi cô ấy để ý thì chắc chắn sẽ làm cho ra trò.

Không ai muốn mình bị bắt quả tang nên sau này chắc chắn không dám làm loại chuyện này nữa.

"Bạch Nhã, cô tạm thời thay thế vị trí của chủ quản Tôn, mặc dù chưa đủ năng lực, nhưng tôi rất thích con người cô, tôi tin cô có thể đảm nhiệm phần công việc này".

Bạch Nhã ngây người một lúc, vừa mừng vừa sợ.

"A! Cảm ơn tổng giám đốc Liễu..."

Bạch Nhã từ một quản lý kho bỗng trở thành chủ quản, đúng là một bước lên tiên mà.

Bây giờ những đồng nghiệp trước đây hay châm chọc, mắng chửi Bạch Nhã đều có vẻ mặt vô cùng khó coi.

Ai ngờ được một cô gái nông thôn lại có thể một bước lên mây như vậy chứ, bỗng trở thành chủ quản bộ phận, sau này bọn họ e là khó làm ăn rồi.

Bạch Nhã nhậm chức, Liễu Thanh Thanh bảo mọi người trở về vị trí của mình, sau đó dẫn riêng Tần Lâm lên phòng làm việc của cô ấy, đóng cửa lại, cười hì hì hỏi.

"Lâu rồi không gặp, Tần đại sư?"

Tần Lâm cười lạnh: "Tổng giám đốc Liễu, cô trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng rồi đấy?"

Vừa rồi Liễu Thanh Thanh còn ra vẻ tổng tài bá đạo để giáo huấn người ta, vậy mà bây giờ lại đổi mặt cười ngay được, thái độ thay đổi nhanh thật.

Liễu Thanh Thanh cười cười: "Hết cách rồi, tôi là bà chủ, nếu không nghiêm khắc thì sao bọn họ sợ tôi được?"

Tần Lâm bước lên, cũng chẳng hề khách khí, kéo tay Liễu Thanh Thanh lại bắt mạch.

Hai người có động chạm da thịt, Liễu Thanh Thanh run lên, gò má ửng hồng, nhưng nhanh chóng hồi phục lại vẻ bình tĩnh.

Tần Lâm bắt mạch một lúc rồi gật đầu.

"Cơ thể hồi phục tốt, gần đây có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Liễu Thanh Thanh nhìn thẳng Tần Lâm rồi nói.

"Không có chỗ nào khó chịu cả, nhưng mà... gần đây tôi thiếu bạn trai".

- ----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK